Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sư tôn? Ha ha ha, ngươi… các ngươi có lầm hay không? Tiểu tử này cùng lắm cũng ba mươi tuổi chứ mấy vậy mà các ngươi gọi hắn là sư tôn? Ha ha ha, hắn dạy các ngươi cái gì rồi?"

Nghe được Tiêu Như Yên xưng hô với Diệp Viễn, Cổ Việt cười đến đau cả bụng.

Hắn cười nửa ngày chợt phát hiện không có ai hưởng ứng hắn thì cảm thấy hết sức khó xử.

Mà hắn còn thấy đoàn người Diệp Viễn này đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn khiến hắn không khỏi có chút thẹn quá hoá giận.

"Nhìn cái gì vậy! Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?" Cổ Việt bực bội nói.

"Ừm, ngươi nói rất đúng. Được rồi, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát hai người các ngươi đoàng hoàng so tài một trận với hắn cho ta." Diệp Viễn vừa cười vừa nói.

"Mau nhìn kìa, Cổ Việt lại đấu đan với người ta kìa! Không biết lần này gặp phải đối thủ như thế nào, có thể tạo thành một chút phiền phức cho hắn không!"

"Làm sao có thể? Cảnh giới Đan Tôn, căn bản không có người có khả năng làm đối thủ của hắn. Nếu không, hắn làm sao có thể thắng liên tiếp 3.420 trận?"

"Nói cũng đúng! Tiểu tử Cổ Việt này tuy phách lối hay khoa trương một chút nhưng thực lực là thật sự! Cứ theo cái đà này, nói không chừng hắn thật sự có thể đánh vỡ kỷ lục của Cơ Thanh Vân đấy!"

Cổ Việt và Tiêu Như Yên đấu đan, lập tức thu hút sự chú ý của một số người.

Giống như Cổ Việt đã nói danh khí của hắn ở Vân Cao Thành này thật sự là rất lớn, hơn ba ngàn bốn trăm trận thắng liên tiếp cũng không phải hắn thổi phồng.

Dường như mỗi một lần hắn đấu đan, đều đông nghịt người đến xem.

Cổ Việt cũng rất hưởng thụ loại đãi ngộ như thần tượng này của công chúng.

Tiêu Như Yên vẫn còn có chút không tự tin, dù sao cơ hội nàng chân chính so tài với người khác quá ít.

Mặc dù biết Diệp Viễn rất lợi hại, nhưng nàng không dám chắc chắn mình có học được tinh túy trong cách luyện đan của Diệp Viễn hay không.

Lúc ở thánh địa Xích Hà Tiêu Như Yên đã từng xuất thủ giáo huấn một đám Đan Tông, nhưng lúc đó chỉ là so khống hỏa.

Mà đấu đan lại là kiểu kiểm tra một lần đã có thể kiểm tra được toàn diện luyện dược thuật của người đó chứ hoàn toàn không giống với khống hỏa.

Huống hồ đối thủ của nàng lại cường đại như thế!

Cổ Việt nhìn ra Tiêu Như Yên không tự tin, cười nói: "Mỹ nữ, không cần lo lắng, kết thành đạo lữ với ta, ta sẽ truyền thụ hết tinh túy của luyện dược thuật cho nàng."

Mặt của Tiêu Như Yên tối sầm lại, trầm giọng nói: "Cái công phu mèo ba chân của ngươi đừng mang ra làm chướng mắt người khác! Chờ bản cô nương đánh ngươi thua tơi bời thì lúc đó đừng có quỳ xuống đất cầu xin ta thu ngươi làm đồ đệ!"

Ứớc định giữa bọn họ chính là Cổ Việt thắng thì Tiêu Như Yên phải làm đạo lữ của hắn ngược lại nếu Tiêu Như Yên thắng Cổ Việt phải quỳ xuống đất hô ba tiếng sư phụ.

Đấu đan ở Vân Cao Thành là do thành chủ chủ trì, đấu đan giữa Đan Tôn với nhau sẽ do Đan Đế sơ cấp chủ trì.

Vị Đan Đế chủ trì đi lên lôi đài, chậm rãi nói: "Căn cứ vào ước định của hai người các ngươi, trong cuộc tỉ thí này các ngươi lựa chọn đan dược, chính là Bích Hải Chân Thủy Đan. Đan dược này là đan dược cấp tám có thuộc tính thủy, người nào luyện được đan có phẩm giai cao hơn người đó thắng, hiện tại bắt đầu!"

Độ khó luyện chế Bích Hải Chân Thủy Đan khá cao, cường giả Đan Tôn căn bản là luyện chế không được. Nhưng đối với Cổ Việt mà nói, đó cũng không phải là chuyện gì khó khăn.

Với thực lực của hắn luyện chế Bích Hải Chân Thủy Đan chắc chắn tám phần mười luyện chế ra thượng phẩm.

Nếu như vận khí tốt hắn thậm chí có thể luyện chế ra cực phẩm!

Mà Tiêu Như Yên mới chỉ là Đan Tôn trung cấp, cho dù thực lực có nghịch thiên đi chăng nữa thì chỉ cần có thể luyện chế ra đan dược thành phẩm cũng đã không tệ rồi.

Trận đấu đan này đối với Cổ Việt mà nói hắn căn bản không có khả năng thua.

Hắn cũng là cố ý khoe khoang, sau khi tinh luyện tốt dược phôi Cổ Việt tách hai bàn tay ra một cái tay biến ra một con rồng lửa, một cái tay khác biến ra một con hổ lửa.

Một rồng một hổ dưới sự dẫn dắt của hắn, dược đỉnh bắt đầu tăng nhiệt độ.

"Hổ Cứ Long Bàng! Đây chính là một trong những tuyệt chiêu khống hỏa cực kỳ cao thâm, Cổ Việt đúng là không cần tốn nhiều sức đã có thể thắng trận này rồi! Hắn thắng liên tiếp hơn ba ngàn trận quả nhiên không phải dựa vào may mắn!"

"Ngươi nhìn cái nha đầu kia, đó là thuật khống hỏa gì vậy? Ha ha ha, nàng tưởng rằng mình đang nhóm lửa nấu cơm sao? Dùng cái loại thuật khống hỏa thấp kém kia, nàng ta xác định có thể luyện chế ra đan dược?"

Hai người tiến vào trạng thái luyện đan, cũng không nghe được tiếng nghị luận của người bên ngoài.

Đừng thấy Cổ Việt phách lối mà khinh thường, những chiêu thuật luyện đan này tuyệt đối không phải chỉ là hư danh. Cường giả Đan Tôn bình thường thật đúng là không đáng chú ý.

Ngao Khiên nhìn thấy thuật khống hỏa của Tiêu Như Yên có chút nhìn không được, nhịn không được nói: "Đại nhân, Như Yên nha đầu kia xem ra vẫn còn có chút khẩn trương, dùng thuật khống hỏa kiểu này sao có thể thắng đối phương? Đại nhân mặc dù người đan đạo thần thông, nhưng dù sao nàng cũng không phải người nha!"

Diệp Viễn không hề để ý nói: "Lão Ngao, không cần sốt ruột xem tiếp đi ngươi sẽ biết. Nha đầu Như Yên này, thời điểm then chốt vẫn có thể bảo trì bình tĩnh."

Đám người Ngao Khiên không còn gì để nói nữa, đã khẩn trương đến mức ngay cả lửa cũng không khống chế tốt, còn nói là bảo trì bình tĩnh?

Con mắt nào nhìn ra được nàng vững vàng vậy?

Đúng lúc này, trong đám người bỗng nhiên phát ra tiếng kinh hô.

"Mau nhìn dược đỉnh của tiểu nha đầu kia! Cái này… cái này sao có thể?"

"Óng ánh sáng long lanh! Dược đỉnh lại có thể trở nên óng ánh trong suốt vậy ư!

"Cái này… chẳng lẽ thuật khống hỏa mà nha đầu này dùng chính là Nhuận Vật Vô Thanh trong truyền thuyết? Đây chính là thuật khống hỏa mà năm đó Thanh Vân Tử đại nhân đã sử dụng để đấu đan!"

"Năm đó Thanh Vân Tử đại nhân dựa vào chiêu thuật khống hỏa này kinh diễm vô số người khiến vô số thiên tài bái phục! Không ngờ ba trăm năm qua đi, cái thuật khống hỏa Nhuận Vật Vô Thanh này lại xuất hiện lần nữa!"

Để cho công bằng, dược đỉnh song phương sử dụng đều chỉ là dược đỉnh cấp tám bình thường nhất.

Loại dược đỉnh cấp tám phổ thông này yêu cầu cực cao đối về thuật khống hỏa.

Chỉ cần một chút sơ sẩy thôi cũng sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ phẩm giai của đan dược luyện chế ra.

Mà lúc này dược đỉnh của Tiêu Như Yên trở nên óng ánh sáng long lanh, tựa như ngói lưu ly, đây là kết quả do nhiệt nóng cực kỳ đều mà tạo thành."

Cũng chỉ có thuật khống hỏa đạt đến trình độ cực cao mới có thể luyện dược đỉnh đến trình độ như vậy.

Vừa nãy, mọi người còn trào phúng khả năng khống hỏa của Tiêu Như Yên nhưng bây giờ Tiêu Như Yên lại giống như đang nổi giận lật lại tình thế.

Kiểu này rất giống tình cảnh ba trăm năm trước.

Đám người bây giờ kịp phản ứng lại mới nhớ tình cảnh ba trăm năm trước Thanh Vân Tử đại nhân đại sát tứ phương ở Vân Cao Thành.

Thuật khống hỏa này chính là Nhuận Vật Vô Thanh.

Lúc đám người đang kinh diễm thì Diệp Viễn lại lắc đầu nói: "Hỏa hầu còn kém một chút, chỉ là miễn cưỡng có thể luyện dược đỉnh trở nên óng ánh sáng long lanh trong suốt. Xem ra luyện đan lần này luyện ra cũng chỉ có thể tính là cực phẩm. Nhậm Đông, chờ sư tỷ ngươi trở về, nói với nàng luyện thêm năm vạn lần thuật Nhuận Vật Vô Thanh này cho ta."

Nhậm Đông bình tĩnh, gật đầu nói: "Vâng, sư tôn!"

Đám người Ngao Khiên hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ người sư phụ này cũng thật quá đáng sợ đi?

Ngươi là thiên tài mười vạn năm có một, nhưng người khác không phải nha! Chiêu thuật khống hỏa này đã được tất cả mọi người kinh hô rồi ngươi lại bắt nàng trở về luyện thêm năm vạn lần nữa…

Có thể dạy đồ đệ như thế sao?

Mà trên thực tế, Diệp Viễn chính là dạy đồ đệ như thế!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK