Giờ đây, lão ta sẽ không tùy tiện thử nghiệm nữa.
Mà lúc này lão ta cũng đã biết rõ ý đồ của Diệp Viễn.
Nơi mà Diệp Viễn đứng vừa vặn là địa phương ngoài tầm thế giới chi lực của lão ta, điều đó khiến lão ta cực kỳ khó chịu.
“Hay cho một tên tiểu tử lợi hại, thú vị! Thú vị lắm! Nhưng mà ngươi có thể chạy thoát, Hoàng thành Thiên Ưng có thể chạy thoát sao?” Lăng Hoa Các chủ vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng.
Diệp Viễn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, Hoàng thành Thiên Ưng thuộc Đế đô Cửu Hứa, bọn họ muốn tra được mối liên hệ giữa hắn và Hoàng thành Thiên Ưng là chuyện quá dễ dàng.
Hắn ta nhìn Lăng Hoa Các chủ bình thản nói: “Đúng là hiện tại ta không có khả năng ngăn cản các ngươi tan sát Hoàng thành Thiên Ưng, thế nhưng các ngươi cũng không thể bắt được ta. Chỉ cần các ngươi dám động vào Hoàng thành Thiên Ưng, không tới năm trăm năm, ta sẽ tàn sát toàn bộ tam đại thế lực các ngươi!”
Diệp Viễn nói những lời này với vẻ hời hợt, tuy nhiên ai cũng có thể nghe được sát khí trong từng câu chữ một cách rõ ràng.
“Ha, tiểu tử ngươi đúng là tự tin thật đấy! Năm trăm năm mà đã muốn diệt được chúng ta?” Dư Văn Phong cười lạnh.
Rất rõ ràng, lão ta không hề tin tưởng.
Diệp Viễn nhìn lão ta, bình thản nói: “Nếu như ta nguyện ý, có lẽ sẽ không tới năm trăm năm. Các ngươi đừng quên, ta còn là một Luyện Dược sư! Một Luyện Dược sư vô cùng lợi hại!”
“Luyện dược sư vô cùng lợi hại? Ha, có thể lợi hại cỡ nào cơ chứ? Lẽ nào ngươi có thể luyện chế thần đan lục giai?” Dư Văn Phong cười lạnh nói.
Đan Thần Ngũ Tinh ở bên trong Đế Đô cũng đã rất lợi hại rồi.
Lão ta cũng không tin Diệp Viễn chỉ là một Đan Thần Ngũ Tinh mà lại có thể lợi hại đến cỡ nào.
Chuyện Lâm Trường Thanh náo loạn Thiên Ưng xảy ra gần đây nhất, Diệp Viễn tới quá nhanh nên tin tức còn chưa truyền tới Đế Đô.
Đương nhiên, cũng bởi vì Tuần Tra Sứ Ngô Thiên đã bị giết nên tốc độ truyền tin tức đi cũng chậm lại.
Nếu bọn hắn biết Diệp Viễn trực tiếp ném một viên Nhật Nguyệt Thanh Thiên đan đi thì nhất định sẽ mắng Diệp Viễn phá của.
Bịch bịch bịch…
Diệp Viễn tiện tay ném ra ba cái bình nhỏ cho tam đại cường giả.
Ba người tiếp lấy cái bình nhỏ đó rồi nhìn, đồng tử co rút lại.
Sau đó, bọn hắn dùng ánh mắt kinh hãi nhìn về phía Diệp Viễn.
Mặc dù không phải là loại đan dược nghịch thiên Nhật Nguyệt Thanh Thiên đan kia những cũng là đan dược mà Diệp Viễn luyện chế ra, đã đủ để bọn hắn khiếp sợ.
Dù sao thì đan dược mà Diệp Viên đưa chính là Hạo Linh Thần Đan!
“Giang huynh, chúng ta đi thôi!”
Nói xong, Diệp Viễn xoay người rời đi.
Ánh mắt của tất cả mọi người không hiểu thấu mà nhìn về phía ba người kia.
Bọn hắn không biết là loại đan dược gì mà có thể khiến tam đại cường giả khiếp sợ như vậy.
“Phụ thân, bọn hắn đi rồi!” Dư Kình Tùng giận dữ hét.
Bang!
Một cái tát rõ ràng vang lên, Dư Kình Tùng trực tiếp bị tát bay.
“Trói tên nghịch tử này lại cho ta rồi mang về!”
Nói xong, thân hình lão ta khẽ động rồi biến mất.
Lý Không Minh và Lăng Hoa Các chủ cũng biến mất.
Mọi người trố mắt nhìn, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ba lọ đan dược lại khiến thái độ của tam đại cường giả thay đổi tới nghiêng trời lệch đất như vậy.
Ai cũng biết Dư Kình Tùng là nhi tử bảo bối của Dư Văn Phong, bây giờ hắn lại lão ta lại muốn trói Dư Kình Tùng.
Diệp Viễn này thực sự là đáng sợ.