Đúng lúc này, một tờ phù lục bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Mạc Vân Thiên, đồng thời bắt đầu cháy rừng rực, trong nháy mắt hóa thành tro tàn.
Một tia nguyên lực như có như không chui vào trong tai Mạc Vân Thiên.
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
“Là sư phụ gửi Truyền m Phù tới, người lệnh cho ta mang theo Diệp sư đệ cùng đi yết kiến.” Mạc Vân Thiên nói.
“Tiêu đường chủ sao, ta cùng đi với huynh.” Diệp Viễn nói.
Tiêu Kiếm này, Diệp Viễn tự nhiên là cũng phải đi gặp một chút.
Lần nữa nhìn thấy Diệp Viễn, Tiêu Kiếm cũng là thổn thức không thôi.
Hắn vốn chỉ nghĩ ở trên tam đường hội thẩm dựa vào lí lẽ biện luận, giúp Diệp Viên giai vây.
Không ngờ hắn không giúp đỡ được gì, mà chính Diệp Viễn lại tự mình đứng lên, cuối cùng đem Diêu Thiên đánh đến không chừa mảnh giáp.
Mặc dù thời gian trôi qua không lâu, nhưng chuyện Diêu Thiên phải cho Diệp Viễn một trăm hai mươi vạn điểm tích lũy, đã lưu truyền ở trong cao tầng tông môn rồi.
Một mình Diêu Thiên tự nhiên là không có nhiều điểm tích lũy như vậy, hắn phải tìm những người khác mượn điểm tích lũy, cho nên việc này là giấu không được rồi.
Người đầu tiên Diêu Thiên tìm đến chính là u Dương Minh, thế nhưng là điểm tích lũy trong tay u Dương Minh còn ít hơn so với Diêu Thiên, hơn nữa tất nhiên u Dương Minh không thể nào đem tất cả điểm tích lũy của mình cho hắn mượn.
Diêu Thiên lại đành phải tìm mấy vị trưởng lão có quan hệ không tệ, cuối cùng miễn cưỡng mới góp đủ một trăm hai mươi vạn điểm tích lũy, mới chuyển cho Diệp Viễn.
Một vụ cá cược đổi lấy một trăm hai mươi vạn điểm tích lũy, Diệp Viễn ở trong lịch sử của u Vân tông, tuyệt hậu hay không thì không dám nói, nhưng tuyệt đối là chưa từng có!
Đương nhiên, loại đổ ước này thoạt nhìn đơn giản, nhưng không có thực lực nghịch thiên thì nghĩ cũng đừng nghĩ!
Phải biết là, Diệp Viễn đã giải quyết câu đố không ai giải được ở Vô Biên giới mấy ngàn năm qua!
Trước đó, thật đúng là Tiêu Kiếm không biết thiên phú đan đạo của Diệp Viễn lại nghịch thiên như thế! Như vậy trong tay hắn có Chân Thăng Linh Đan, cũng không còn có gì kỳ quái nữa rồi.
“Diệp Viễn…” Tiêu Kiếm nhìn Diệp
Viền, muốn nói lại thôi.
Diệp Viễn mỉm cười, từ trong nhẫn chứa đồ lấy Thương Hoa Kiếm ra, đưa cho Tiêu Kiếm.
Nhìn thấy Thương Hoa Kiếm, ánh mắt Tiêu Kiếm ngưng tụ, chợt run rẩy nhận lấy từ trong tay Diệp Viễn.
Hắn nhẹ vỗ về thân kiếm, hốc mắt cũng đã trỏ nên ướt át.
Diệp Viễn và Mạc Vân Thiên đều trầm mặc không nói, lẳng lặng mà nhìn xem Tiêu Kiếm tưởng nhớ Lô Ngạn.
“Thương Hoa, không ngờ chúng ta vừa từ biệt, đã là mấy trăm năm rồi!” Tiêu Kiếm cảm thán nói.
Lúc này Tiêu Kiếm đã từ trong cảm xúc nhớ lại Lô Ngạn hồi thần lại, lại khôi phục thành đường chủ Võ đường kiếm ý tung hoành rồi.
Hắn đưa trả Thương Hoa Kiếm lại cho Diệp Viễn, cảm khái nói: “Xem ra, Thương Hoa đã nhận ngươi làm chủ nhân rồi. Nó theo sư tôn ròng rã hai trăm năm, dường như đã trở thành một thể với sư tôn, lại nhận ngươi làm chủ nhân nhanh như vậy, có thể thấy được ngươi là nó thật sự là có duyên với nhau.”
Đối với lời này, Diệp Viễn lại có chút khinh thường.
Bát Cấm Linh khí mà thôi, Diệp Viễn muốn thu phục là chuyện dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa, trên cửu Thiên Lộ Diệp Viễn đã dung hợp Thanh Cương Tử Dương Kiếm Ý, đối với Thương Hoa Kiếm mà nói là hấp dẫn lớn lao, nhận chủ tự nhiên cũng không kỳ quái.
Suốt đời Lô Ngạn theo đuổi cũng là Thanh Cương Tử Dương Kiếm Ý. Mà kiếm ý của Diệp Viễn, lại là vượt xa.
Diệp Viễn cười nói: “Thương Hoa có linh, những ngày này cũng đã giúp đệ tử rất nhiều.”
Đương nhiên, hiện tại đối với Diệp Viễn mà nói, không thế nghi ngờ Thương Hoa Kiếm là trợ thủ cực lớn.
Nếu như không có Thương Hoa Kiếm, Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm của hắn không thể nào có uy lực cường đại như thế.