Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, hắn hơi ngửa đầu một hơi uống cạn sạch.

Uống xong, trên mặt Ngô Tùng lộ ra một vẻ mặt cổ quái.

Trương Đồ thấy thế, lập tức cười to nói: "Ha ha ha..., ta nói rồi, Hú Dương Chiếu chết tiệt gì chứ, làm sao có thể so sánh được với..."

"Rượu ngon!"

Lời Trương Đồ nói mới một nửa đã trực tiếp bị hai chữ vang dội tới cực điểm này của Ngô Tùng cắt đứt.

"Rượu ngon! Rượu ngon! Rượu ngon! Chết tiệt, thật sự quá ngon!"

Ngô Tùng liên tiếp nói ba câu rượu ngon, sau đó lại văng tục.

Khuôn mặt Trương Đồ lập tức sụp đổ xuống, thứ chết tiệt nhà ngươi, để cho ta nói xong thì ngươi sẽ chết à!

Nhưng mà những người khác lại đợi không được, đều nhìn chằm chằm vào Ngô Tùng, hiếu kỳ nói: "Huynh đệ, tốt như thế nào?"

"Đúng vậy a, mau nói đi!"

"Chậc chậc, thật muốn uống một ngụm a!"

...

Ngô Tùng lúc này ánh mắt đã bắt đầu mê mang, dùng sức lắc lắc đầu, muốn làm cho chính mình thanh tỉnh một chút.

Đám người kia thấy thế không khỏi âm thầm líu lưỡi.

Rượu này... Mạnh như vậy sao?

"Ta... Ta cũng không nói lên được, dù sao cũng là rất ngon!" Ngô Tùng nói.

Trương Đồ làm một vẻ mặt không cam lòng, cười lạnh nói: "Uống ngon thì có làm được gì chứ? Liệt Hỏa Thiêu ta có hiệu quả chống lạnh, uống xong một vò, có thể không cần sử dụng thần nguyên trong ba ngày! Rượu này của ngươi có thơm hơn nữa cũng không so bằng Liệt Hỏa Thiêu của ta!"

Thời điểm hắn nói lời này, gương mặt lộ ra vẻ ngạo nghễ.

Công dụng lớn nhất của Liệt Hỏa Thiêu không phải uống ngon mà là để chống lạnh!

Tại vùng đất Cực Hàn này là thực dụng nhất.

Về phần uống ngon thì đó chỉ là thứ kèm theo.

Nhưng mà lời của hắn còn chưa dứt, Ngô Tùng trực tiếp cởi áo khoác da, một tay kéo hết áo ra, hô lên: "Nóng! Nóng quá!"

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Trương Đồ, bộ dáng kiêu ngạo cuối cùng của hắn đã bị hành động cởi áo này của Ngô Tùng dẫm cho vỡ nát.

Tất cả mọi người có thể nhìn ra Ngô Tùng không phải giả vờ.

Lúc này, da của Ngô Tùng ửng đỏ, trên thân toát ra hơi nước bừng bừng.

"Ha ha ha, thoải mái! Thật sự thoải mái! Cơ huynh đệ, rượu này của ngươi thật thần kỳ!" Ngô Tùng cười to nói.

Diệp Viễn cười nói: "Ngươi uống một chén này, trong nửa tháng đều không cần phải tiêu hao thần nguyên để chống lạnh."

Ngô Tùng khẽ gật đầu nói: "Ta có thể cảm giác được rượu này khi vào trong bụng lại giống như một dòng suối nước nóng chảy từ bụng lan ra tới toàn thân. Dựa theo tốc độ bây giờ thì mười ngày nửa tháng không sử dụng thần nguyên tuyệt đối cũng không có vấn đề gì! Hú Dương Chiếu, ha ha, quả nhiên rượu như tên, hiện tại trong thân thể ta giống như có một tia nắng ấm chiếu vào, vô cùng ấm áp a!"

Một bên, Ngô Lăng đã sớm thèm nhỏ dãi.

Nàng dùng một bộ mặt vô tội nhìn về phía Diệp Viễn, làm nũng nói: "Cơ ca ca, cũng cho ta uống một chén đi."

"Ngươi?" Diệp Viễn ra vẻ cổ quái nhìn nàng một cái, ý vị thâm trường.

Bỗng nhiên Ngô Lăng nhận ra điều gì, không khỏi biến sắc, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng.

"Ha ha ha..."

Trong phòng cười vang.

"Muội muội, không có việc gì đâu, ngươi cứ việc cởi, chúng ta coi như không thấy gì!"

"Sợ cái gì chứ, nữ tử ở Cực Bắc chúng ta cũng chính là hán tử!"

"Ha ha ha..."

...


Mọi người đều cười ha hả, Ngô Lăng hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK