“Này, các ngươi có nghe nói gì không Diệp trưởng lão lại muốn vào không gian truyền thừa của Võ Tháp?”
“Không phải chứ? Đây không phải là muốn chết sao? Không gian truyền thừa, chưa từng nghe nói ai có thể đi ra được!”
“Nhân vật thiên tài như Diệp trưởng lão này, thế mà lại nghĩ không thông muốn đi tự sát!”
“Lẽ nào, các trưởng lão cứ đứng nhìn ngài ấy đi tự sát như vậy?”
…
Loại chuyện không gian truyền thừa như vậy không lừa gạt được, tin tức Diệp Viễn muốn đi không gian truyền thừa, rất nhanh đã truyền khắp nội thành.
Hành động này của Diệp Viễn, khiến cho mọi người vô cùng khó hiểu.
Một trưởng lão Đan Tháp, chạy đến Võ Tháp xem náo nhiệt cái gì?
Đi Võ Tháp thì cũng thôi đi, thế mà lại còn chạy đến trong không gian truyền thừa đáng sợ nhất.
Đây là chê mình sống dài quá sao?
“Ha ha, người trẻ tuổi chính là như vậy, tự cho là có chút thiên phú, liền tự cao tự đại. Hắn cho là bản thân mình khác với người khác, có thể đi ra từ không gian truyền thừa. Nhưng trên thực tế, từ xưa đến nay chưa từng có ai đi ra được.”
Đại trưởng lão Đan Tháp nghe nói tin tức này, trong lòng vô cùng vui sướng.
Những ngày gần đây, hắn đến cổng cũng không dám đi ra ngoài, thật sự là không có mặt mũi nào để đi ra ngoài.
Hắn đường đường là đại trưởng lão, thế mà lại thua dưới tay một đan thần tam tinh, cái này khiến hắn cảm thấy mình không có mặt mũi nào gặp người khác.
Nhưng mà hôm nay, tâm tình hắn vô cùng sảng khoái, bởi vì Diệp Viễn muốn đi khiêu chiến không gian truyền thừa.
“Sư tôn, Diệp Viễn này vừa nhìn là biết không biết trời cao đất rộng, người như thế, thiên phú có cao tới đâu, cũng không sống được dài!” Tống Khải Dương ở một bên nói.
Những ngày gần đây, hai sư đồ đen đủi này, đều là không ra khỏi cửa lớn nửa bước, đến ý muốn gặp khách cũng không có.
Nhược Hư gật đầu, cười nói: “Pháp tắc không gian vô cùng nguy hiểm, vị tiên hiền kia dùng thời gian trăm năm, mới miễn cưỡng hiểu được hai tầng. Diệp Viễn kia, hắn cho hắn là ai?”
Tống Khải Dương hưng phấn nói: “Nhị trưởng lão thế mà cũng không ngăn hắn, lần này, bên nhị trưởng lão vừa mới có được một viên đại tướng, lại lập tức mất rồi. Ha ha ha.”
Nhược Hư cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng, Hiên Vũ có thể khống chế tiên tiểu tử kia sao? Dựa vào lòng dạ của tiểu tử kia, hắn sẽ không thần phục với bất luận kẻ nào! Huống hồ, Hiên Vũ so với ta cũng chính là người tám lạng kẻ nửa cân, hắn dựa vào cái gì mà khiến cho Diệp Viễn trở thành một viên đại tướng của hắn?”
Tống Khải Dương biến sắc, hắn thật đúng là chưa từng nghĩ tới chuyện này.
“Vậy hai người họ, rốt cuộc là quan hệ như thế nào?” Tống Khải Dương suy nghĩ cẩn thận, giật mình nói.
Nhược Hư cười lạnh nói: “Ha ha, có thể là quan hệ như thế nào? Nếu như ta đoán không lầm, Hiên Vũ học được không ít thứ trên người Diệp Viễn! Nếu như dùng quan hệ để nói chuyện, nhiều lắm xem như là đồng minh!”
“Si…”
Tống Khải Dương hít vào một ngụm khí lạnh.
Hắn đến bây giờ vẫn còn chưa dám tin, một tên tiểu tử so với hắn còn ít tuổi hơn nhiều như vậy, thế mà lại có thể có tạo nghệ đan đạo đáng sợ như thế.
Đến người như sư tôn và nhị trưởng lão, đều không thể lay động được đối phương.
…
Diệp trưởng lão, ngài thật sự muốn đi vào không gian truyền thừa sao?” Một người quản lý chấp sự Võ Tháp, nửa tin nửa ngờ hỏi Diệp Viễn.
Hắn không tin Diệp Viễn không biết sự nguy hiểm của không gian truyền thừa, nhưng mà Diệp Viễn vẫn đi tới.
Hắn luôn cảm thấy chuyện này quá giả, tại sao có lại có người làm loại chuyện ngu xuẩn này?
Tự tin đối với thiên phú của mình sao?
Nếu như là Đan Tháp, thì không có ai hoài nghi.
Nhưng mà, đây là Võ Tháp!
Diệp Viễn cười nói: “Làm phiền Lăng chấp sự, truyền tống cho ta đi vào không gian truyền thừa đi!”
Lăng chấp sự bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là mở truyền tống trận ra.
Diệp Viễn đi vào truyền tống trận, ánh sáng lóe lên, đi vào bên trong Võ Tháp.
“Nơi này là…”
Diệp Viễn nhìn cảnh sắc xung quanh, không nhịn được miệng hít vào một hơi khí lạnh.
Hắn giống như là đang đặt mình ở trong vô số cái gương, trong gương, lại có vô số bản thân mình.
Chỉ nhìn liếc mắt, Diệp Viễn đã cảm thấy hoa cả mắt, choáng váng đầu.
“Nơi này là không gian trùng điệp, một cái bóng của một mình ngươi, đi vào trong vô số không gian, mới có thể xuất hiện loại hiện tượng này. Nếu như ngươi không tìm được đường ra ngoài, sẽ vĩnh viễn bị lạc đường ở trong những không gian này. Hơn nữa, giữa không gian và không gian, có thể sẽ sản sinh ra không gian đè ép, giống như là không gian loạn lưu. Chỉ cần một cái sơ sẩy, ngươi sẽ bị nghiền ép đến tan xương nát thịt!” Giọng nói của Vô Trần vang lên trong đầu Diệp Viễn.
Trong nháy mắt Diệp Viễn liền rõ ràng, kinh ngạc nói: “Thế mà lại dùng phương thức này để tu luyện không gian pháp tắc, thực sự là không thể tưởng tượng nổi. Tiền bối để lại truyền thừa này, đúng là kỳ tài ngút trời!”
“Ha ha, ngươi đừng vội tán thán, không gian trùng điệp này nếu dễ qua cửa như vậy thì cũng sẽ không có nhiều thiên tài chết ở chỗ này như thế thế. Cho dù là ngươi, một cái làm không tốt cũng sẽ bỏ mạng đó!” Vô Trần cảnh cáo nói.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Ta có thể cảm nhận được không gian pháp tắc ở nơi này, mặc dù bây giờ ta mới chỉ nắm giữ phần da lông của không gian pháp tắc, nhưng mà tầng một này, chắc là rút ngắn lại thành tấc! Ta nghĩ, nó không làm khó được ta!”
Khi mới bắt đầu, Diệp Viễn là thông qua kiếm đạo mới lĩnh ngộ được không gian pháp tắc, căn bản là tỉnh tỉnh mê mê.
Nhưng mà về sau, lĩnh ngộ của Diệp Viễn đối với không gian pháp tắc ngày càng thâm hậu, trong lòng dần dần có một tia hiểu rõ.
Tầng thứ nhất, dường như chính là vận dụng không gian ở phạm vi nhỏ.
Nói trắng ra, chính là thu gọn lại thành tấc.
Lợi dụng cảm ngộ đối với không gian, phạm vi nhỏ xuyên qua hư không, khiến cho người ta khó lòng phòng bị.
Có điều, Diệp Viễn cảm ngộ chỉ là da lông bên ngoài, thứ hắn cường đại nhất vẫn là pháp tắc kiếm đạo.
Pháp tắc không gian, chỉ là đưa đến thêm được tác dụng cho pháp tắc kiếm đạo.
Nhưng mà nếu như hoàn toàn lĩnh ngộ được không gian pháp tắc tầng thứ nhất, thì kết quả hoàn toàn khác rồi.
Chính là trong nháy mắt giết được cường giả nửa bậc Thần Quân, cũng là không phải nói chơi.
“Không hay rồi, những không gian hỗn loạn này cũng không phải là cố định mà là vẫn luôn di động. Diệp Viễn ngươi phải cẩn thận!” Vô Trần nói.
Quả nhiên, những không gian trùng điệp kia, thế mà lại bắt đầu chậm rãi di chuyển.
“Ken két…”
Tiếng không gian đè ép vỡ vụn, cho người ta một lại cảm giác chấn động mãnh liệt.
Vị trí không gian của Diệp Viễn gần như bị nghiền thành bột phấn.
Nếu có đứng ở đó tiếp, Diệp Viễn sẽ chết không có nơi chôn thân.
Diệp Viễn nào còn dám dừng lại, trực tiếp dùng không gian pháp tắc, xuyên qua đi vào trong một vùng không gian khác.
Nhưng mà rất nhanh, không gian thứ hai này lại đổ nát!
Diệp Viễn vô cùng chật vật, chỉ có thể không ngừng xuyên qua các không gian.
Nhưng mà hắn rất nhanh phát hiện, điểm lĩnh ngộ không gian này của mình, căn bản không đủ dùng.
Không gian càng ngày càng hỗn loạn, muốn xuyên qua không gian khác cũng biến thành càng ngày càng khó.
Chính là hắn, nếu như là người dốt đặc cán mai đối với không gian pháp tắc thì chỉ sợ đã sớm tan xương nát thịt.
…
Tầng một Võ Tháp, cũng là toàn bộ trung tâm của Võ Tháp.
Mấy ngày sau, thân ảnh đại trưởng lão Nhược Hư, bỗng nhiên xuất hiện ở nơi này.
“Lăng Vân, ta nghe nói Diệp trưởng lão đi vào không gia truyền thừa, bây giờ thế nào?” Nhược Hư hỏi.
Lăng Vân chính là chấp sự trông coi Võ Tháp kia.
Hắn thấy đại trưởng lão hỏi, lắc đầu nói: “Tình hình sợ là không tốt lắm, khí tức của Diệp trưởng lão càng ngày càng yếu, sợ rằng… đã bị lạc trong không gian hỗn loạn.”
Vừa nói, Lăng chấp sự đánh ra một đạo pháp quyết, một màn ảnh sáng hiện ra.
Phía trên có một cái điểm vàng, Nhược Hư biết, đây đại biểu cho khí tức sinh mệnh của Diệp Viễn.
Lúc này, điểm vàng kia trở nên ảm đạm không có ánh sáng, gần như sắp tiêu tan.