Dọc theo con đường này, rốt cuộc mọi người cũng biết sự lợi hại của Diệp Viễn.
Mỗi người bọn họ đều được chia không ít bảo vật!
Có đôi khi, rõ ràng bảo vật cách họ rất xa, nhưng mà Diệp Viễn lại liếc mắt đã nhìn thấy.
Hiển nhiên, Diệp Viễn nhìn được xa hơn bọn họ rất nhiều.
Nhớ lại lúc ở trong đại quân chiến linh, bọn họ đến sợi lông cũng không nhặt được, đãi ngộ này thực sự là cách biệt một trời một vực mà.
Hơn nữa Diệp Viễn phân chia cũng rất công bằng, gần như mỗi người đều có một phần.
Bảo vật đội ngũ bọn họ lấy được, gấp mấy lần đội ngũ khác!
Bây giờ, những người này hối hận phát điên, nếu như sớm đi theo Diệp Viễn, thì tốt biết bao?
Hơn nữa, bọn họ phát hiện, trong sương mù thỉnh thoảng sẽ có tiếng kêu thảm thiết vang lên, nói rõ đội ngũ khác vẫn còn tiếp tục bị tấn công.
Chỉ có đội ngũ của bọn họ, vẫn luôn bình an vô sự.
Thứ quỷ quái màu xanh kia cũng không tìm bọn họ nữa.
“Ha ha, quả nhiên Diệp huynh không hổ là khí Đế Lăng! Đến những quái vật kia cũng không dám tới gần chúng ta!”
“Đúng vậy, trước đó đều là chúng ta có mắt như mù, lại xem nhẹ Diệp huynh.”
…
Tình huống bây giờ, mỗi một người bọn họ đều vô cùng khâm phục Diệp Viễn, không tiếc lời nào ca ngợi Diệp Viễn.
Có điều, Diệp Viễn không lạc quan như bọn họ.
Càng yên bình, bất an trong lòng hắn càng mạnh.
“Mọi người cẩn thận một chút, sương mù này nguy cơ trùng trùng, tuyệt đối không thể chỉ có chút nguy hiểm.” Diệp Viễn nhắc nhở.
Giống như là xác minh lời hắn vừa nói, đột nhiên có mấy thứ đen sì, chạy như bay về phía bọn họ, tốc độ vô cùng nhanh.
Đương nhiên Diệp Viễn là người đầu tiên phát hiện vấn đề, không khỏi biến sắc, kinh hô: “Mọi người cẩn thận, Tống huynh!”
“Biết rõ!” Tống Ngọc trầm giọng đáp.
Trong đội ngũ, thực lực hai người mạnh nhất, đương nhiên là đi đầu tiên, người khác phối hợp tác chiến, đây cũng là phương pháp tác chiến trước đó bọn họ thương lượng.
Bảy tám bóng đen gào thét lao tới, Diệp Viễn không chút do dự vung Tinh La Chiến Kỳ.
Rầm rầm rầm…
Bảy tám đạo tàn ảnh kia, dưới đòn tấn công của Diệp Viễn và Tống Ngọc, trực tiếp bị đánh bay.
Nhưng mà, bọn họ còn chưa kịp cao hứng, những bóng đen kia phảng phất như căn bản không bị ảnh hưởng gì, lại xông lên lần nữa.
Diệp Viễn biến sắc nói: “Phòng ngự thật là mạnh, mọi người cẩn thận!”
Rầm rầm rầm…
Đám người Diệp Viễn dùng hết thủ đoạn, điên cuồng đánh mấy thứ màu đen kia.
Nhưng mà, những cái bóng đen này lại không bị thương chút nào.
Lần này, Diệp Viễn thấy rõ, một đám thứ màu đen này, có dảng vẻ như một con tinh tinh màu đen, toàn thân mọc đầy lông đen, trong miệng lộ ra răng nanh sắc bén.
Người không ra người, quỷ không ra quỷ, vô cùng dữ tợn.
Hơn nữa, lực phòng ngự đám quái vật kia cường hãn, vừa rồi hắn dùng Tinh La Chiến Kỳ, lại không để lại một chút vết tích nào trên người bọn chúng.
“Hắc… Hắc Thi!” Tống Ngọc nhìn về đám đồ vật màu đen kia, sắc mặt ảm đạm nói.
Diệp Viễn cau mày nói: “Hắc Thi? Đó là cái thứ gì?”
Sắc mặt Tống Ngọc khó coi nói: “Võ giả sau khi chết, dưới một vài hoàn cảnh đặc thù, thi thể sẽ phát sinh đủ loại dị biến. Loại Hắc Thi này là khó dây dưa nhất, lực phòng ngự rất cường hãn, giống như tường đồng vách sắt, đao thương bất nhập, gần như miễn dịch với đòn tấn công của thần nguyên!”