Nét mặt Lý Trường Vũ chuyển từ bất mãn sang kinh ngạc, sau đó hẳn liền phát hiện mặt mình nóng như phát sốt.
Không cần nhìn cũng đoán ra được lúc này mặt hẳn đỏ như trái táo vậy.
Vừa rồi hắn còn nói gì nhỉ?
Bàng môn tà đạo ư? Còn muốn để Diệp Viễn xem thực lực của hắn?
Trước mặt hắn lúc này là mười tám tên kiếm khôi, mà thực lực của tên nào tên nấy đều không kém hắn chút nào!
Nếu chỉ đối phó với một hai tên thì không thành vấn đề gì, nhưng nếu cả mười tám tên cùng xông lên, hắn chắc chắn chỉ có một con đường chết!
Đương nhiên, những con rối này đều đúng là bàng môn tà đạo, nhưng những thứ bàng môn tà đạo này lại mạnh hơn hắn rất nhiều!
Lúc này Lý Trường Vũ đang cảm thấy chẳng khác nào tự vả vào mặt mình khi nghĩ tới lời nói vừa rồi với Diệp Viễn.
Những người khác cũng vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy đám kiếm khôi này!
Mười tám con rối Ngưng Tinh hậu kỳ, đây tuyệt đối là một cỗ lực lượng vỏ cùng cường đại. Trước đó Thiên Càn Tông đang chiếm ưu thê về mặt nhân số, nhưng bây giờ nhân số của u Vân Tông đã hơn hẳn mười người so với bọn hắn!
Nhìn thấy những con rối này, sắc mặt của Ngô Chiêu trở nên vô cùng khó coi.
Tên Diệp Viễn này thật là có không ít thủ đoạn, trong chốc lát lại có thể lôi ra nhiều kiếm khôi Ngưng Tinh hậu kỳ như vậy.
Đúng lúc này, Triệu Dục Dương chợt tỉnh lại. Nhìn thấy Thiên Càn Tông và u Vân Tông gươm giáo sẵn sàng, thì cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Hắn còn tưởng người của u Vân Tông sớm đã tới tầng trên, nhưng không ngờ trong thời gian dài như vậy mà bọn họ lại vẫn ở tầng một.
Song sự xuất hiện của mười tám tên kiếm khôi lại khiến hắn càng cảm thấy kinh ngạc hơn!
Hắn là trận sư, chỉ cần liếc qua cũng đã nhận ra sự khác biệt của những con rối này.
Triệu Dục Dương loạng choạng chạy tới chỗ Ngô Chiêu nhỏ tiếng nói:” Đám kiếm khôi này e rằng không phải là những con rối kiếm khôi bình thường, mà là những con rối dùng trong trận pháp, e là sức chiến đấu không tầm thường chút nào!”
Nghe Triệu Dục Dương nói như vậy, sắc mặt của Ngỏ Chiêu càng trở nên khó coi hơn.
Nhưng Triệu Dục Dương lại nói tiếp: “Ngô sư huynh, đệ không cảm nhận thấy khí tức của trận pháp kia trong tòa đại điện này! Nếu như đệ đoán không lầm, bây giờ huynh có thể sử dụng lực lượng của Hóa Hải cảnh rồi!”
Trên cả chặng đường, Triệu Dục Dương nhìn thấy trưởng lão của các tông môn khác đều bị Thiên Lôi Tỏa Nguyên Đại Trận đánh chết, lúc đó hắn mới cảm thấy có một đại trận thần bí đang bao trùm lên cả bí cảnh này!
Đại trận này được che giấu hết sức cẩn thận, nếu không kích hoạt, võ giả gần như không thể phát hiện ra!
Còn Triệu Dục Dương lại là trận sư, chỉ cần hắn lưu tâm chú ý, thì có thể cảm nhận được từng tia ba động của trận pháp.
“Thật sao?” Ngô Chiêu nghe vậy thì vô cùng vui mừng.
Triệu Dục Dương có chút không chắc chắn, nhắm mắt cảm nhận một lần nữa, lúc này mới quả quyết gật đầu nói: “Chắc tới tám phần!”
Ngô Chiêu mừng như điên nói: “Ha ha… không biết moi từ đâu ra mấy con rối rách này, lại tưởng rằng bản thân ghê gớm lắm? Hôm nay ta sẽ nghiền thứ đồ chơi này của ngươi ra bã!”
Ngô Chiêu vô cùng tin tưởng sư đệ Triệu Dục Dương này của hắn.
Triệu Dục Dương có thể dẫn mọi người thoát ra khỏi Tuyệt Diễm Bích Chướng Đại Trận, đương nhiên trình độ cũng không tầm thường chút nào.
Nói rồi, thi triển sức mạnh Hóa Hải Cảnh!
“Ha ha, chỗ này quả đúng là không hạn chế cảnh giới! Diệp Viễn, đi chết đi!”
Thoáng cái, Ngô Chiêu đã lao vào chiến đấu với đám kiếm khôi.
Những đệ tử khác của Thiên Càn Tông nhìn thấy Ngô Chiêu xuất chiêu, đương nhiên cũng không khoanh tay đứng nhìn, nhất tề xông lên đánh giết.
Khí thế của Ngô Chiêu bừng bừng, nghĩ muốn dùng sức mạnh Hóa Hải Cảnh mà nghiền nát đám kiếm khôi này.