Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Xảy... xảy ra chuyện gì vậy? Ta cảm giác... sắp không thở nổi nữa rồi!”

"Ngọn núi này là chuyện gì đang xảy ra? Tại sao trên bầu trời Côi Sơn Thành lại xuất hiện một ngọn núi như vậy?”

“Áp lực thật là đáng sợ, ta... ta không nhịn được, sắp quỳ xuống rồi!”

“Là Thông Thiên Sơn! Ngọn núi này thật giống với Thông Thiên Sơn! Trời ạ, rốt cuộc Côi Sơn Thành đang xảy ra chuyện gì?”

“Nó... nó sẽ không bị rơi xuống đấy chứ? Một ngọn núi lớn như thế này mà rơi xuống thì sợ rằng toàn bộ Côi Sơn Thành phải hóa thành tro tàn mất!”

...

Lập tức toàn bộ Thông Thiên Sơn hỗn loạn tưng bừng, thời điểm mấy vị Đạo Tổ bị bức ép ra khỏi Thông Thiên Sơn, toàn bộ Côi Sơn Thành cũng hỗn loạn tưng bừng.

Không hiểu vì sao bầu trời Côi Sơn Thành lại xuất hiện một ngọn núi lớn.

Cỗ uy thế kia ẩn chứa Thiên Đạo kinh khủng, khiến cho tất cả mọi người đều phải quỳ bái.

Không riêng gì Côi Sơn Thành, toàn bộ khu vực Vũ Mông Vương Thành, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy toà núi này.

Quá to lớn rồi!

Lớn kinh khủng khiếp!

“Huyền lão, chúng ta phải mau chóng rời khỏi Côi Sơn Thành thôi! Một khi ngọn núi kia rơi xuống thì không một ai trong chúng ta có thể may mắn thoát khỏi!” Tại Vương gia, sắc mặt Vương Túc đại biến, nói.

Trong vòng gần ba mươi năm, Vương Túc cùng Vương Huyền Phong vẫn luôn ở lại Vương gia, gây nên áp lực cực lớn cho Vạn Bảo Lâu.

Nhưng mà khi nhìn thấy tòa Thông Thiên Sơn nguy nga trên không trung kia, hắn thực sự đứng ngồi không yên.

Uy lực mà tòa núi kia mang đến khiến cho cả hai chân của hắn đều run rẩy.

Mặt Vương Huyền Phong cũng trầm như nước: “Đi thôi! Xem ra Côi Sơn Thành này không gánh nổi nữa rồi!”

Sau khi hai người trao đổi, lập tức không thèm chào hỏi, cứ như vậy mà lao ra khỏi thành.

Kỳ thực, không riêng gì bọn họ, toàn bộ võ giả tại Côi Sơn Thành đều đang chạy ra khỏi thành để trốn.

Lúc này, cửa thành đã bị chen lấn đến mức nước chảy không lọt, từng người từng người một tranh nhau lối đi.

Thậm chí ngay cả vệ quân giữ thành cũng không có một chút biện pháp nào để ngăn chặn bọn họ.

Kỳ thực, có không ít vệ quân giữ thành cũng gia nhập vào hàng ngũ chạy trốn.

Cỗ uy thế trên bầu trời kia thực sự quá khủng bố rồi!

Uy lực của Thiên địa, há là thứ mà phàm nhân có thể kháng cự lại?

Tại Vạn Bảo Lâu, Tô Lâm Phổ cùng Dương Duệ cũng đang nhìn ngọn núi giữa không trung, sắc mặt biến đổi bất định.

“Lâu chủ, chúng ta không chạy sao?” Tô Lâm Phổ nói.

Dương Duệ cười khổ nói: "Chạy? Có thể chạy thoát được hay sao? Cho dù thân pháp có nhanh hơn đi chăng nữa thì cũng chạy không thoát!”

“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Vì sao cứ một mực là Côi Sơn Thành?” Tô Lâm Phổ đầy bụng nghi ngờ nói.

"Ài, đúng vậy! Ở Thông Thiên Giới có vô số thành trì, vì sao lại xuất hiện tại Côi Sơn Thành, lẽ nào... toàn bộ Thông Thiên Sơn đều bay đến Côi Sơn Thành? Nhưng mà, làm sao có thể có chuyện đó?” Dương Duệ lẩm bẩm nói.

...

Chỉ trong chớp mắt, bên ngoài đã trôi qua ba mươi năm, Diệp Viễn ở trong Trấn Giới Bi đã vượt qua thời gian ba trăm năm.

Nhưng mà, thời điểm toàn bộ Thông Thiên Giới đang gió nổi mây vần thì Diệp Viễn lại chậm rãi mở hai mắt ra.

Trong tròng mắt của Diệp Viễn lộ ra từng vệt tinh mang, cả người như đang chìm trong một trạng thái hết sức hưng phấn.

Trạng thái của hắn lúc này tốt tới cực điểm.

Đối diện, Vô Trần với một bộ y phục trắng xám đang nhìn chằm chặp vào Diệp Viễn.

Thấy Diệp Viễn nhìn mình, hắn dùng một loại ánh mắt cực kỳ cổ quái, hỏi: “Rốt cuộc tiểu tử nhà ngươi đã làm cái gì?”

Công pháp đã thành, Diệp Viễn đang hưng phấn, thấy Vô Trần hỏi, hắn làm một vẻ mặt mờ mịt nói: “Làm cái gì? Không phải tiền bối ngài vẫn luôn theo dõi hay sao? Ta đang sáng tạo công pháp thuộc về mình mà!”

Chính Vô Trần cũng đang ở trạng thái khó hiểu, hắn có thể khẳng định động tĩnh đáng sợ bên ngoài chắc chắn có liên quan đến Diệp Viễn!

Chỉ là hắn không hiểu, rốt cuộc Diệp Viễn đã làm chuyện gì mà lại có thể gợi ra Thiên địa dị động đáng sợ đến như thế.

“Ngươi có biết, hiện tại Côi Sơn Thành đã loạn thành một mớ rồi không! Thông Thiên Sơn đang xuất hiện trên bầu trời của Côi Sơn Thành!” Vô Trần khiếp sợ nói không nên lời.

“Hả? Thông Thiên Sơn?”

Diệp Viễn vẫn đang mờ mịt không hiểu, bỗng nhiên, đất rung núi chuyển!

Rốt cuộc Thông Thiên Sơn trên bầu trời Côi Sơn Thành đang chậm rãi hạ xuống!

“Ầm ầm ầm...”

Uy thế vô tận khiến cho cả thiên địa biến sắc.

Đại trận trên bầu trời của Côi Sơn Thành lại mỏng manh như một tờ giấy dưới uy lực của Thông Thiên Sơn.

“A a a...”

Bên trong Côi Sơn Thành, tiếng la hét thảm thiết vang lên khắp vùng.

Diệp Viễn biến sắc, từ trong không gian Trấn Giới Bi lắc mình bay ra, sắc mặt cũng trở nên khó coi cực kỳ.

“Tiền bối, chuyện gì thế này?” Sắc mặt Diệp Viễn đại biến nói.

“Ngươi lại hỏi ta? Ta đang hỏi ngươi đấy! Thứ đồ chơi này không phải do ngươi đưa tới hay sao?” Vô Trần tức giận nói.

Diệp Viễn nghe vậy cũng sững sờ, nói: “Ta? Không phải đấy chứ?”

“Vì lẽ đó mà ta mới hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi đã làm cái gì mà lại xúc động Thiên phạt đến như vậy!” Âm thanh của Vô Trần gần như là rít gào lên.

Hắn khẳng định chắc chắn, Thông Thiên Sơn này chính là do Diệp Viễn đưa tới!

Diệp Viễn buồn phiền nói: “Ta... ta cũng không biết! Ta thật sự là đang sáng tạo công pháp, vừa mới hoàn thành mà!”

"Hừ, bảo ngươi đừng có lộn xộn, ngươi lại không thèm nghe! Lần này đã biết mình chơi lớn rồi chứ? Ngược lại, ta thật sự muốn nhìn một chút, ngươi làm sao thu thập tràng diện này!” Vô Trần làm một bộ dáng tức giận không thèm tranh chấp, nói.

“Ầm ầm ầm!”

Thông Thiên Sơn che ánh mặt trời, phạm vi bao trùm cũng không chỉ một góc nhỏ của Côi Sơn Thành!

Những người muốn chạy trốn kia, căn bản không chỗ có thể trốn!

Trong tiếng la hét chói tai tuyệt vọng của mọi người, Thông Thiên Sơn ầm ầm rơi xuống đất.

Nhưng mà, cũng không giống như mọi người đã tưởng tượng, tận thế cũng không hề xảy ra.

Ngọn Thông Thiên Sơn to lớn đáng sợ, cứ như vậy mà tiêu tán thành vô hình.

“Chuyện này... chuyện này lại là gì nữa đây? Ngọn núi kia đâu”

“Ha... ha ha, được cứu rồi! Ta không chết! Ta không chết! Ha ha ha...”

“Ngọn núi kia đã biến đi nơi nào? Trời ạ, vừa nãy thật sự quá đáng sợ rồi!”

...

Lúc này, bên trong Côi Sơn Thành, đâu đâu cũng có tiếng vui mừng vì được sống sót sau tai nạn.

Nhưng mà, Diệp Viễn lại hơi nhướng mày, thân hình lóe lên, trở lại trong không gian Trấn Giới Bi một lần nữa.

Một khắc nhìn thấy Tiểu Thông Thiên Sơn kia, trong lòng hắn chợt dâng lên một loại liên kết huyết thống.

Hắn phát hiện, chỗ khu vực thấp nhất của Tiểu Thông Thiên Sơn, màu sắc dường như có thay đổi một chút.

“Tiền bối, ta có cảm giác... giống như đã luyện hóa một phần Tiểu Thông Thiên Sơn!” Diệp Viễn vô cùng hoài nghi, nói với Vô Trần.

Ánh mắt Vô Trần ngưng lại, nghi ngờ nói: “Tiểu tử nhà ngươi đừng hù dọa ta! Tiên Lâm đạt được Tiểu Thông Thiên Sơn hàng ngàn vạn năm cũng không dám nói rằng đã luyện hóa được nó đâu!”

Diệp Viễn hít sâu một hơi, trong lòng khẽ động.

Tiểu Thông Thiên Sơn to lớn đang thu nhỏ lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, cuối cùng bị Diệp Viễn nâng ở trong lòng bàn tay!

Nhìn thấy tình cảnh này, con ngươi của Vô Trần đều sắp trừng ra ngoài.

Diệp Viễn thật sự luyện hóa được rồi!

“Ngươi... ngươi làm thế nào?” Vô Trần cả kinh nói.

Diệp Viễn không biết nói như thế nào: “Ta cũng không biết! Tiền bối, ngài đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ta thật sự không biết! Ta... ta chỉ là sáng tạo ra công pháp tầng thứ nhất mà thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK