Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ thực Bùi Văn Cường không quan tâm Hạ Thư Minh nghĩ thế nào, hắn chỉ âm thầm nhìn lướt qua sắc mặt Diệp Viễn, nhưng kết quả lại làm hắn vô cùng thất vọng.

Sắc mặt Diệp Viễn vẫn luôn rất bình tĩnh, như thể chưa nghe thấy gì, không biết hắn đang suy nghĩ điều gì.

“Thôi được rồi được rồi, mọi người đừng tranh cãi nữa. Hiện tại đường lui đã đứt, nói gì cũng đã muộn, mọi người vẫn nên cùng nhau tiến lên phía trước thăm dò thôi. Có chuyện gì, đợi lúc ra khỏi động phủ này rồi bàn cũng chưa muộn.” La Phương thấy tình thế không Ổn, lập tức bước ra hòa giải.

Hiện đã rơi vào tình thế này, mọi người đều chẳng có biện pháp khác, đành phải tiếp tục tiến lên.

Chưa đi được bao lâu liền bắt gặp một con sông chắn ngang đường.

“Thế này… Chúng ta đều không thể phi hành, con sông này lại không có cầu, chúng ta nên làm thế nào đây?”

Trên mặt sông lớn hoàn toàn trụi lủi, không có lấy một cây cầu, nhất thời, đoàn người đều ngây cả ra.

Hiện mọi người đều không thể phi hành, chẳng lẽ phải lội nước để vượt sông ư?

Ánh mắt Diệp Viễn thoáng lóe lên, xé một mảnh vải áo ném xuống nước.

Áo hắn làm bằng tơ, chất liệu cực kỳ mềm nhẹ, nhưng vừa rơi vào nước liền lập tức biến mất, như thế đã chìm xuống đáy rồi.

Hạ Thư Minh thấy thế, cả kinh hô lên: “Nhược Thủy! Đây nhất định là Nhược Thủy! Tám trăm Lưu Sa giới, ba nghìn Nhược Thủy sâu. Lông ngỗng không trôi được, hoa lau cũng phải chìm!”

Lời của Hạ Thư Minh khiến tất cả mọi người đột nhiên biến sắc.

“Nghe đồn Nhược Thủy xuất phát từ Cực Tây, sao lại xuất hiện ở nơi này?”

“Truyền thuyết có nói Nhược Thủy không thể vượt qua, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Mọi người nhìn nhau, nhất thời không đưa ra được chủ ý gì.

Bùi Văn Cường chỉ trầm tư một chốc, ánh mắt lại rơi xuống người Diệp Viễn, hỏi: “Tiếu tử, ngươi có thể phát hiện nước này có điểm kỳ lạ, nhất định đã có biện pháp vượt qua, đúng không?”

Diệp Viễn nhún vai đáp: “Đám cường giả Thiên Khải cảnh các ngươi còn không có cách nào, ta đây chỉ là một tay mơ Thần Du cảnh thì có biện pháp gì?”

Ánh mắt Bùi Văn Cường sáng quắc, nhìn chằm chằm Diệp Viễn, cười lạnh nói: “Nếu ngươi không có biện pháp gì, vậy ở lại cũng vô dụng, có cần ta ném ngươi xuống sông không?”

Hắn lại quay đầu về phía Quân Thiên Vũ, nói: “Đừng có trừng ta bằng ánh mắt đó, dù bản thân ngươi có thực lực cường đại đến đâu cũng không thể là đối thủ của chúng ta được! Huống hồ dù động thủ thật, quá nửa là ngươi cũng không phải đối thủ của ta.”

Bùi Văn Cường đã nhìn ra từ lâu, phía bên ứng Thiên Nhai chia làm ba phái, ứng Thiên Nhai là một phái, Hạ Thư Minh một phái, Diệp Viễn một phái.

Phía bên ứng Thiên Nhai có tổng thể thực lực cực mạnh, mà phía Diệp Viễn chỉ có Quân Thiên Vũ, tương đối dễ bắt chẹt.

“Hừ! Ngươi coi ứng mỗ là không khí chắc?” ứng Thiên Nhai lên tiếng.

Bùi Văn Cường cười nói: “Tay Đan Thánh kia rõ ràng đã tỏ thái độ không tín nhiệm ngươi nữa, hiện tại mà muốn ra tay, ngươi lại càng không có phần thắng, có đúng không? Cho nên, tốt nhất là ngươi vẫn nên ngậm chặt mồm lại đi.”

“Ngươi!” ứng Thiên Nhai bị chọc tức đến phát cáu.

Nhưng khi đưa mắt nhìn về phía Hạ Thư Minh, hắn phát hiện hình như Hạ Thư Minh thật sự không có ý nhúng tay giúp đỡ.

Hiển nhiên, bên kia đã triệt để tách khỏi phe hắn rồi.

Nếu thật sự động thủ đánh nhau, chưa biết chừng hắn còn đứng về phía Bùi Văn Cường kia!

Bùi Văn Cường lại quay sang phía Diệp Viễn, cười nói: “Thế nào, suy nghĩ kỹ hơn chưa? ứng Thiên Nhai lừa ngươi tới đây, rõ ràng là không có ý tốt gì, lẽ nào ngươi còn muốn bán mạng cho hắn?”

Diệp Viễn nhìn Bùi Văn Cường một cái, nói: “Đường đi ngay dưới chân, chỉ là ngươi không nhìn thấy mà thôi.”

“Hả? Nói vậy là có ý gì?” Khi đang nói, Bùi Văn Cường không nhịn được mà cúi đầu, lại thấy chân mình đang dẫm trên một bức vẽ đài sen,

“Dồn sức đạp thử một cái đi!” Diệp Viễn nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK