Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thế nào, ngươi cảm thấy hứng thú với vị trí đứng đầu? Ha ha, xin lỗi ta nói thẳng, nếu như nội dung tỉ thí của khảo hạch nhập môn lần này luyện đan thì đừng nói đến vị trí đứng đầu, đến vị trí đệ tử chân truyền ngươi cũng hoàn toàn có thể đạt được. Nhưng ở đây là tỉ thí đấu võ nha."

Dương Duệ không tiếp tục nói, thế nhưng ý tứ trong lời nói đã hết sức rõ ràng.

Với thực lực của Diệp Viễn mà muốn đạt được vị trí đứng đầu, chẳng khác nào kẻ ngốc đang nằm mơ.

Diệp Viễn cười nói: "Ta chỉ hỏi thôi mà, Dương huynh không cần cho là thật."

Hắn thật sự không có ý nghĩ này, hắn tự biết hiện tại cảnh giới thực lực của bản thân mình thiếu hụt nghiêm trọng, có thể qua cửa thành công cũng đã là tốt rồi.

Từ khi đi tới Thông Thiên Giới, hầu như tất cả tinh lực của Diệp Viễn đều đặt ở trên luyện đan cùng với sáng tạo Hỗn Độn Thông Thiên Chân. Về phần võ đạo của hắn thì đã trì trệ một khoảng thời gian dài.

Lúc này, một thiếu nữ mặc áo vàng cùng một bà lão đi lên tầng hai của Thanh Phong Lâu.

"Ôi, vị cô nương này, ta đã nói tầng hai không còn chỗ trống, ngươi lại không tin ta sao." Tiểu nhị đuổi theo vị thiếu nữ đang đi lên tầng hai, cực khổ khuyên nhủ.

Thiếu nữ áo vàng không để ý đến tiểu nhị, liếc qua toàn thể tầng hai một cái rồi đi nhanh tới bàn của Diệp Viễn đang ngồi.

"Đùng."

Thiếu nữ áo vàng để một đống nhẫn trữ vật lên bàn, vênh váo hung hăng nói: "Tiểu tử, vị trí này là của ta. Trong đống nhẫn trữ vật này có năm trăm Thần Nguyên Thạch hạ phẩm, ngươi mau cầm đi tính tiền đồ ăn, còn thừa thì coi như là số tiền ta mua vị trí ngồi này của ngươi. Còn không mau cút đi?"

Thái độ ương ngạnh của thiếu nữ áo vàng lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

"Tiểu ma đầu của Tần gia lại xuất hiện, nếu tiểu tử kia biết điều thì còn tốt, nếu không biết điều, chỉ sợ hắn sẽ phải nếm trái đắng."

"Hết cách rồi, ai bảo nàng ta sinh ra trong một gia đình tốt? Mấy năm nay, nha đầu này đã hại không biết bao nhiêu người."

"Tiểu tử kia cũng thật đen đủi, vừa nhìn là biết xuất thân từ nông thôn, không nghĩ tới mới vừa vào thành lại đụng phải Tần Bội Du."

...

Hiển nhiên mọi người ở đây đều biết thân phận của thiếu nữ áo vàng nên quăng cho Diệp Viễn từng cái nhìn thương hại.

Diệp Viễn liếc mắt nhìn Tần Bội Du, lại liếc mắt nhìn nhẫn trữ vật, bỗng nhiên cười nói: "Cô nương, ta lấy đống nhẫn trữ vật này xong thì nó sẽ thuộc quyền sở hữu của ta phải không?"

Nhìn thấy một màn này, những người đang vây xem không khỏi thất vọng một hồi.

Bọn họ đều là một đám công tử và tiểu thư, ai cũng muốn xem náo nhiệt, không nghĩ tới Diệp Viễn lại kinh sợ thiếu nữ áo vàng như thế.

Trong ánh mắt Tần Bội Du lộ vẻ khinh thường, thản nhiên nói: "Đó là chuyện đương nhiên. Một bàn này nhiều lắm thì đáng giá ba trăm Thần Nguyên Thạch, còn lại hai trăm, coi như là quà tiễn ngươi."

Diệp Viễn gật đầu, lật tay đẩy đống nhẫn trữ vật về phía thiếu nữ áo vàng, cười nói: "Cô nương, trong này có năm trăm Thần Nguyên Thạch hạ phẩm, ngươi cầm lấy nó rồi cút đi, đừng ảnh hưởng đến bữa ăn của ta.

Diệp Viễn làm cho tất cả mọi người sửng sốt.

Tình hình biến đổi quá nhanh khiến bọn họ không phản ứng kịp.

Chẳng qua một thoáng sau, bọn hắn vui sướng biết rằng trò vui lại tới rồi.

Một chiêu này của Diệp Viễn càng khiến cho Tần Bội Du không xuống đài được hơn là cứ thế cự tuyệt nàng.

Quả nhiên, sắc mặt của Tần Bội Du biến đổi trong nháy mắt, tức giận quát: "Tiểu tử, ta cho ngươi thể diện mà ngươi lại không cần? Chắc ngươi cũng đã biết ta là ai? Chỉ cần một câu nói của ta là đủ khiến ngươi vạn kiếp bất phục."

Đây cũng là điều Diệp Viễn ghét nhất ở Tần Bội Du, động một chút là chém chém giết giết, căn bản nàng ta không hề để sự sống chết của người khác vào trong mắt.

Diệp Viễn đoán chừng nếu nàng ta có thể nói ra lời như vậy thì hẳn là số lượng người đã chết trên tay nàng cũng không ít.

"Ta không biết ngươi, cũng không có hứng thú muốn tìm hiểu ngươi là ai. Cầm nhẫn trữ vật lên rồi nhanh cút đi, đừng quấy rầy bữa ăn của ta với bằng hữu." Diệp Viễn thản nhiên nói.

Tần Bội Du hoành hành đã quen, đâu thể chịu nổi những lời nói này, giơ tay lên vỗ một chưởng xuống phía Diệp Viễn.

Một chưởng này nàng ta vận dụng đầy đủ thần nguyên, đúng là muốn đẩy Diệp Viễn vào chỗ chết.

Sắc mặt của Diệp Viễn trầm xuống, thật sự hắn đã nổi giận.

Tần Bội Du tuổi còn trẻ, cảnh giới cũng không thấp, đã là Động Huyền hậu kỳ.

Mặc dù tu vi của Diệp Viễn một đường tiến mạnh, vậy nhưng khoảng cách vẫn kém một quãng mới đến được Động Huyền hậu kỳ

Trong mắt mọi người ở đây, Diệp Viễn chỉ có thể bị nghiền ép.

Đúng lúc này Diệp Viễn đưa bàn tay lên.

Sắc mặt của bà lão phía sau Tần Bội Du biến đổi, hét lớn một tiếng "Muốn chết" rồi lao lên đánh về phía Diệp Viễn.

Nhưng mà đúng vào lúc này, một trận gió u ám thổi qua, thân hình của Quy Vân hiện lên.

Điểm ra một chỉ, đánh bà lão bay thẳng ra ngoài.

"Bốp."

Một tiếng động thanh thúy vang lên, thân thể của Tần Bội Du trực tiếp bị đập ngã trên mặt đất.

Tất cả mọi thứ diễn ra quá nhanh, mọi người xung quanh chưa kịp phản ứng thì đã kết thúc.

Một cái tát này của Diệp Viễn thật mạnh, có thể thấy ở trên mặt Tần Bội Du có in hình năm ngón tay rõ ràng.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi, một là bởi vì thực lực của Diệp Viễn, hai là bởi vì sự xuất hiện của Quy Vân.

Bên người thanh niên này vậy mà cất giấu một con Ác linh nhị tinh hậu kỳ.

Đúng vậy, khi lần trước tới Võ Mông Vương Thành, Quy Vân đã đột phá đến nhị tinh hậu kỳ.

Vốn dĩ hắn chính là nhị tinh trung kỳ đỉnh phong, mấy năm nay lại tu luyện Quỷ Đạo Bách Phù được một chút thành tựu, đột phá là chuyện đương nhiên.

Bà lão kia là Khuy Thiên trung kỳ, làm sao có thể là đối thủ của Quy Vân, vừa đối mặt đã bại.

Mặc dù Diệp Viễn chưa đột phá đến Động Huyền hậu kỳ, thế nhưng trải qua mấy năm tu luyện cộng với việc hắn sử dụng Dưỡng Nguyên Đan một cách điên cuồng, nay hắn đã đến gần vô hạn của Động Huyền hậu kỳ.

Với mức độ thần nguyên dày đặc của Diệp Viễn, thực lực của hắn thật sự không kém hơn so với Động Huyền hậu kỳ.

Tần Bội Du cũng chỉ là mới vào Động Huyền hậu kỳ, hơn nữa vừa nhìn là biết nàng ta thiếu kinh nghiệm thực chiến, làm sao có thể là đối thủ của Diệp Viễn?

"Ngươi… ngươi dám đánh ta? Ngươi dám đánh ta? Ta muốn chém ngươi thành muôn mảnh, ném thi thể của ngươi cho chó ăn. Còn tiểu tiện nhân này, ta sẽ để cho người ta cạo sờn mặt nàng, sau đó đưa vào thanh lâu, để cho nàng ta vĩnh viễn không được siêu sinh." Tần Bội Du quá mức tức giận, miệng chửi bới lung tung.

Bà lão kia nhìn thấy sắc mặt của Diệp Viễn càng ngày càng khó coi, thầm nghĩ không ổn, vội vã hô: "Tiểu tử mau dừng tay. Bội Du tiểu thư của Tần gia, nếu ngươi dám động nàng, chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn."

Nhưng mà đã chậm.

"Bốp Bốp Bốp"

Từng tiếng bạt tai thanh thúy truyền vào trong tai của mọi người xung quanh khiến bọn họ có một phen hãi hùng.

Thậm chí có người còn sờ lên gò mà mình, tựa như cảm giác bàn tay kia đang tát lên mặt bọn họ.

Tầng hai của Thanh Phong Lâu lặng ngắt như tờ, chỉ vang lên từng tiếng bạt tai thật mạnh.

Đến khi Diệp Viễn dừng tay lại, gương mặt của Tần Bội Du đã sưng thành một cái đầu heo, hoàn toàn không dễ nhận ra.

Tất cả mọi người xung quanh hít vào một ngụm khí lạnh, sợ rằng người này là người duy nhất dám đánh con cháu nhà họ Tần như thế rồi.

"Tuổi còn nhỏ mà đã muốn chém chém giết giết. Vốn ta chỉ định cho ngươi một giáo huấn nho nhỏ, thế nhưng ngươi lại động sát ý đối với bằng hữu của ta, vậy thì đây không phải chuyện mà một cái bạt tai có thể giải quyết."

Đánh thành dạng này, Diệp Viễn chẳng còn hứng thú ăn uống nữa.

Diệp Viễn ném nhẫn trữ vật của Tần Bội Du cho tiểu nhị, thản nhiên nói: "Tần tiểu thư mời khách, từ chối là không tốt. Chút Thần Nguyên Thạch còn thừa coi như là thưởng cho Thanh Phong Lâu đi."

Dứt lời, Diệp Viễn mang theo mọi người ra khỏi Thanh Phong Lâu, nghênh ngang mà đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK