“Thì ra là như vậy! Đây chẳng phải là nói, không ít người trong bảy đại tông môn chúng ta, đều là đá lót đường của bọn họ sao?”
“ừm, đại khái chính là đạo lý này.”
“Vậy chuyến này chúng ta sẽ gặp nguy hiếm rồi! Bàn về thực lực, sợ rằng u Vân tông chúng ta là yếu nhất.” Nghe Diệp Viễn nói xong, Mạc Vân Thiên không khỏi bắt đầu có ý nghĩ đánh trống lui quân.
Cũng không phải là hắn sợ chết, mà là cảm thấy đi chịu chết như vậy thì không đáng giá.
Biết rõ người ta đào cái hố để chôn ngươi, ngươi còn nhảy vào, đây không phải là dũng cảm, mà đây chính là ngu xuẩn.
Diệp Viễn lại cười thần bí nói: “Có thể là sau khi chúng ta tiến vào bí cảnh, sẽ trở thành thế lực lớn chỉ đứng sau Thiên Càn Tông đấy!”
“Hả? Lời này là thế nào?” Mạc Vân
Thiên nghi ngờ nói.
“Ha ha, sư huynh đừng hỏi nữa, vào bí cảnh tự nhiên sẽ biết.” Diệp Viễn cười nói.
Không phải là Diệp Viễn ra vẻ thần bí, mà là sợ hù dọa Mạc Vân Thiên sẽ làm lộ ra chân tướng.
Bây giờ tám đại tông môn có hơn mười vị cường giả Hóa Hải cảnh, nhưng sau khi tiến vào bí cảnh có thế còn lại một nửa cũng đã là không tệ rồi.
Loại chuyện này nếu nói cho Mạc Vân Thiên nghe, nhất định sẽ làm cho hắn giật mình.
Càng nhiều người biết thì càng khó giữ được bí mật, chuyện này Lạc Thanh Phong cũng chỉ nói với Mai Trăn, một tên đệ tử Ngưng Tinh cảnh cũng không nói cho, bọn họ biết cũng vô dụng.
“Được rồi, nếu như mọi người không có dị nghị gì, thì bắt đầu tiến vào bí cảnh đi!” Ngô Chiêu lớn tiếng nói.
Lúc này, một vị cường giả Hóa Hải Cảnh của Thiên Càn tông đi ra, lấy ra một ít Nguyên tinh trung phẩm bắt đầu bố trí ở cửa bí cảnh.
Cửa ra vào của phần lớn bí cảnh đều không ổn định, cần thông qua trận pháp tiến hành gia cố, bằng không thì rất dễ dàng bị cuốn vào bên trong không gian loạn lưu.
Cường giả Hóa Hải cảnh này hiển nhiên chính là một đại sư trận đạo của Thiên Càn tông.
Chỉ trong chốc lát, cửa ra vào bí cảnh đã nhiều hơn một cánh cửa ánh sáng.
“Chư vị, để biểu hiện ra thành ý, Thiên Càn tông ta sẽ tiến vào bí cảnh trước!”
Ngô Chiêu nói xong, trực tiếp mang theo đệ tử Thiên Càn tông tiến vào trong cánh cửa ánh sáng. Chỉ thấy lóe một cái rồi tất cả biến mất, tiến vào trong bí cảnh.
Có Thiên Càn tông dẫn đầu, những tông môn khác cũng không nhịn được nữa, chen lấn tiến vào trong bí cảnh.
Mai Trăn thì lại không gấp, chờ cho từng tông môn khác tiến vào.
Lúc Vương Phàm đi ngang qua nơi này, nhìn Diệp Viễn lớn lối nói: “Tiểu tử, bây giờ hãy bắt đâu cầu nguyện đi! Cầu nguyện không nên đụng phải ta ở bên trong! Ha ha ha…!”
Diệp Viễn nhún nhún vai, không thèm để ý tới hắn.
Chỡ những tông môn khác đều đã tiến vào bên trong bí cảnh, Mai Trăn mới nói với chúng đệ tử: “Lần này hành động của Thiên Càn tông quả thực là quá quỷ dị, sau khi mọi người tiến vào bí cảnh đều phải cẩn thận, tận lực không được tản ra, biết không?”
“Đã biết!” Chúng đệ tử gật đầu nói.
“Được, chúng ta đi vào!” Mai Trăn liền tiến vào trước, những người khác lần lượt đuổi theo.
Diệp Viễn cố ý rơi lại cuối cùng, hắn nhìn những Nguyên tinh ở cửa ra vào bí cảnh kia một chút, khẽ mỉm cười, đi lên tùy ý loay hoay mấy cái, mới tiến vào trong cánh cửa ánh sáng.
Sau khi Diệp Viền đi, lại có thêm hai bóng người xuất hiện ở trước cánh cửa ánh sáng này.
“Tiểu thư, tên Diệp Viễn này quả nhiên là vô cùng quỷ dị mà! Trận pháp do trận sư chuẩn cấp bốn bố trí, hẳn tiện tay thay đổi một chút là đã cướp lấy quyền khống chế vào trong tay, chúng ta không có cách nào từ cánh cửa ánh sáng này tiến vào rồi!” Nghiên Nhi kinh ngạc nói.
Ly Nhi cười đáp: “Lúc hắn cứu chúng ta, cũng không phải là đã tiện tay bố trí một cái khốn trận hay sao? Tên Diệp Viễn này, lai lịch nhất định là bất phàm! Đi, chúng ta cùng vào xem một chút.”
Nói xong, ánh mắt của Ly Nhi chớp động, đúng là lại mở ra một cánh cửa ánh sáng khác!
“Nguyên lực thật là nồng đậm! Nếu như có thế tu luyện ở chỗ này, nhất định là làm chơi ăn thật a!”
Diệp Viễn vừa vào trong bí cảnh, liền nghe được từng trận tiếng thán phục.