Bảy năm sau, bốn người khác đều từ cảm ngộ mà hồi phục lại.
“Xem ra, bọn hắn đều có thu hoạch không hề nhỏ. Được rồi, việc lúc này, lão phu cũng yên tâm trở về mà báo cáo được rồi. Đi thôi.” Đỗ Như Phong thản nhiên nói.
Bách Lý Thanh Yên lại nhướng mày, nói: “Đỗ trưởng lão, Diệp Viễn đâu. Tên đó sao không có ở đây?
Đỗ Như Phong nói: “Diệp Viễn hoàn thành cảm ngộ trước các ngươi một bước, Thần Điện vừa hay có nhiệm vụ giao cho nên tên tiểu tử đó rời đi trước rồi.”
Bách Lý Thanh Yên trong lòng lập tức có chút dự cảm không lành, nói: “Nhiệm vụ sao? Diệp Viễn chẳng qua chỉ là đệ tử mới nhập môn, tên đó được sắp xếp nhiệm vụ gì chứ? Còn nữa, Tiểu Đồng với Bảo Trư cũng không thấy đâu rồi! Đỗ trưởng lão, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Sắc mặt của Đỗ Như Phong có chút khó coi, trầm giọng nói: “Đây là việc của Thần Điện, có cái gì mà đến phiên ngươi khoa tay múa chân chứ?”
Bách Lý Thanh Yên cực kỳ thông minh, sự mất tích của Diệp Viễn không hề tầm thường, nàng dù sao vẫn cảm giác đã xảy ra chuyện gì, trong lòng thấy trống trải một hồi, giống như là mất đi thứ gì vậy.
Tim của nàng, đau quá!
“Xin lỗi, Đỗ trưởng lão, ta…” Bách Lý Thanh Yên uất ức một hồi rồi nói.
Đỗ Như Phong ở đó sao lại không biết được tâm tư của nàng, thở dài nói: “Được rồi, đi đi!”
Bách Lý Thanh Yên gật đầu, cùng với mọi người chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà lúc mọi người không chú ý, Bách Lý Thanh Yên đột nhiên đạp mạnh bước chân, bay lên phía Tâm hư giới, biến mất không thấy nữa.
Đỗ Như Phong nhìn theo bóng lưng biến mất của nàng, không khỏi lắc đầu. Dựa vào sức mạnh của lão ta, nếu thật sự muốn ngăn Bách Lý Thanh Yên lại đương nhiên là có đủ sức làm được.
Nhưng, lão ta không làm vậy.
Đỗ Như Phong thở dài nói: “Hỏi thế gian tình là gì, cứ khiến người ta chấp nhận sống chết vì nhau! Thôi, để nàng ta đi đi! Mấy người biết sự tình hôm nay không được nói ra nửa chữ! Nếu không thì hậu quả thế nào các ngươi biết rồi đấy!”
Thông Thiên Giới, Đế đô Thiên Lăng.
Sự phồn thịnh của đế đô, Hoàng thành cũng không thể sánh bằng.
Đế đô Thiên Lăng có diện tích lớn gấp hàng chục lần so với Hoàng thành bình thường.
Cảnh giới Thần Quân cường giả khó gặp ở Hoàng thành thì ở đây lại nhiều vô kể.
Ngay cả những vị thiên thần mạnh mẽ quyền lực cũng có thể gặp ở khắp mọi nơi.
Trong một quán rượu, một đứa trẻ tám chín tuổi ôm một con heo nhỏ trắng hồng, một thanh niên ngồi bên cạnh.
Chính là đoàn người Diệp Viễn vừa bước ra từ Hoàng Linh Hư Giới.
“Tiểu tử, tại sao chúng ta lại đến đây?” Tiểu Đồng tò mò hỏi.
Mấy người họ trôi dạt ở Hư Giới mười năm ròng mới quay trở về Thông Thiên Giới.
Mấy người vừa xuất hiện, liền ở trong một ngọn núi gần Đế đô Thiên Lăng.
Diệp Viễn vốn định trở về Thiên Ưng Hoàng Thành, nhưng không biết tại sao, Vô Trần lại bảo hắn tạm thời ở lại Đế đô Thiên Lăng.
Diệp Viễn hỏi hắn tại sao, nhưng chính bản thân hắn cũng không biết, chỉ nói mù mờ có linh cảm gì đó, gần đây Đế Đô Thiên Lăng sẽ có biến cố lớn, hình như có liên quan đến bọn họ.
Diệp Viễn tuy rằng khó hiểu trước cảm giác mơ hồ của Vô Trần, nhưng cũng không nói nhiều.
Cái loại chợt có linh cảm này lại thường rất linh nghiệm.
Câu hỏi của Tiểu Đồng khiến Diệp Viễn không trả lời được, chỉ có thể cười nói: “Đừng có hỏi ta, ta cũng không biết tại sao.”
Tiểu Đồng cũng không kinh ngạc, nhẹ giọng nói: “Thế giờ chúng ta làm gì đây?”
Diệp Viễn suy nghĩ một chút, mới nói: “Trước tiên tìm một chỗ ở lại đã, đoán không chừng chẳng bao lâu sẽ có kết quả thôi.”
Quán rượu này không lớn, nhưng hương vị đồ ăn lại khá ngon, Diệp Viễn và Tiểu Đồng đều đánh chén ngon lành.