Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những võ giả Cuồng Phong giới không khỏi thất kinh khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, nhất thời tất cả bọn họ chết lặng.

Một Hoá Hải Cảnh chỉ với một cú đấm đã có thể thổi bay cả mười cường giả Hồn Hải trung kỳ, điều này quá phi lý!

Sau khi đánh xong chưởng này, Diệp Viễn không có ý định dừng lại, hắn vẫn khoan thai tiến về phía trước, tiền lại gần chỗ Đặng Thăng.

Thái độ này của Diệp Viễn như đang đi dạo trong hậu viên nhà mình chứ không phải đang ở chốn thiên binh vạn mã.

Đặng Thăng bất giác lùi lại một bước khi bị khí thế của Diệp Viễn lấn tới.

Rất nhanh, Diệp Viễn đã dừng lại trước mặt Đặng Thăng, bình tĩnh nói: “Cút ra, ta chỉ muốn vào thành.”

Tất cả mọi người đều hít vào một luồng khí lạnh, một võ giả Hoá Hải cảnh lại dám bảo chủ soái cánh quân thứ nhất của đại quân cút ra, hơn nữa vị chủ soái này lại lùi một bước trước hắn!

Mặt Đặng Thăng đỏ lựng, cảm thấy bản thân đã mất hết thể diện trước tất cả thuộc hạ.

“Tiểu tử, ngươi quá điên cuồng ngang ngược rồi đấy! Dựa vào một mình ngươi mà muốn vào thành sao, ngươi coi chúng ta là không khí hả?” Đặng Thăng miệng hùm gan sứa lên tiếng quát.

Nói thực, ban nãy hắn cũng đã rất kinh động!

Một quyền đánh bay cả mười Hồn Hải trung kỳ, mặc dù hắn cũng có thể làm được điều tương tự nhưng tuyệt đối không thể đạt tới trình độ như Diệp Viễn.

Hơn nữa hắn không cần nhìn cũng biết, lúc này mười thống lĩnh cũng đã không còn tới một nửa.

Một chưởng này của Diệp Viền lại có thể giết chết hơn phân nửa số người!

Diệp Viễn khẽ liếc mắt nói: “Còn không cút ra ta sẽ ra tay đấy!”

Mặt Đặng Thăng biến sắc, Hoá Hải Cảnh này lại có thể tạo ra áp lực lớn như vậy, đến ngay bản thân hắn cũng có chút hoang mang.

Từ trước tời giờ, hắn luôn cho rằng võ giả của Vô Biên giới đều là quả hồng mềm. Nhưng hôm nay, hắn đã gặp phải kẻ khó ăn!

Chỗ này vốn là nơi thiên binh vạn mã, mà tên tiểu tử này lại nghĩ có thế giết hết bọn họ để tiến vào trong thành sao!

Diệp Viễn không nhiều lời, Viêm Động Chân Long Sát hiện sẵn trong tay.

Đặng Thăng cũng không ngờ rằng, Diệp Viễn lại cứ thế ra tay với hắn.

Vì mất cảnh giác, cho nên chỉ có thể vội vàng chống cự.

Cả người của Đặng Thăng bị hất tung lên!

Song Đặng Thăng mạnh hơn nhiều so với đám Hồn Hải trung kỳ kia. Một chướng này của Diệp Viễn không gây ra thương tích quá lớn cho hẳn.

Chỉ là… hắn cảm thấy vô cùng mất mặt trước đám thuộc hạ.

Vẫn chưa dừng lại ở đó, cơ thể Diệp Viễn khẽ động, một chưởng khác lại được tung ra!

Đặng Thăng lại lần nữa bị đánh bay.

Sau khi tung ra hai chưởng này, Diệp Viễn cũng đã tiến được cả trăm trượng và đuổi kịp bốn người Liễu Hồng vẫn đang ra sức đánh giết.

“Rầm!”

Một luồng khí thế dời non lấp biển ập đến, thoi bay tất cá võ giá Cuông Phong giới đứng xung quanh đó.

Trong chốc lát khí thế của Đặng Thăng đã dồn lên tới đỉnh, hai mắt đỏ rực, thấy rõ cơn thịnh nộ của hằn đã tới cực điếm!

Hắn là chủ soái một quản, hôm nay lại bị người khác lên mặt làm sao không khiến hắn phẫn nộ cho được?

“Tiểu tử thối, ngươi chết chắc rồi!”

Một luồng khí thế kinh khủng thổi bùng lên, Đặng Thăng chuẩn bị ra tay!

Thế nhưng Diệp Viễn lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh khi chứng kiến cảnh tượng này, làm như đối tượng Đặng Thăng muốn tấn công không phải là hắn.

Đúng lúc này, một bóng người chợt xuất hiện trước mặt Đặng Thăng.

“Thu lại đi, ngươi không phải là đối thủ của hắn!”

Người vừa xuất hiện chính là Thượng Quan Lăng Vân!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK