“Cái… cái gì… ! Thành… Thành chủ đại nhân tự mình mời hắn xuống núi?”
“Đùa gì thế! Hắn… hắn có tài đức gì?”
“Cho dù hắn đột phá, làm đại trưởng lão cũng quá miễn cưỡng đi? Ta không phục!”
…
Các trưởng lão nghe thấy lời Tả Thư Kiệt nói, từng người không khỏi khiếp sợ.
Một tiểu tử vừa mới đột phá Thần Quân Cảnh, thế mà lại làm đại trưởng lão Đan Tháp, đây cũng quá nực cười rồi.
Bọn họ cũng không biết, vì sao thành chủ đại nhân lại coi trọng Diệp Viễn như vậy.
Trong lòng Nhược Hư cực không cam lòng, Hiên Vũ cưỡi ở trên đầu hắn, hắn vốn đã là rất khó chịu.
Bây giờ, lại đổi thành Diệp Viễn cưỡi ở trên đầu hắn, hắn càng không thể nhịn.
Hắn cắn răng nói: “Thành chủ đạo nhân, cái này… ta không phục! Một người vừa mới đột phá Thần Quân Cảnh, là có thể làm đại trưởng lão của Thiên Ưng ta, đây không khỏi cũng quá nực cười rồi!”
Tả Thư Kiệt liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Chức vị đại trưởng lão này, từ trước đến nay đều là cường giả vi tôn. Nếu không, lấy gì phục chúng? Mời Diệp Viễn đảm đương đại trưởng lão, đương nhiên là bởi vì năng lực của hắn đủ để phục chúng!”
Mọi người nghe vậy không khỏi biến sắc, đều lộ ra thần sắc không tin.
Ở đây đều là đan đạo đại năng, bọn họ cũng không phải nhân vật dễ lừa gạt.
Cho dù ngươi luyện chế thần đan cấp ba xuất thần nhập hóa, cũng không có nghĩa thần đan cấp bốn của ngươi cũng có thể như vậy.
Cùng cảnh giới võ đạo, ở giữa đan đạo cấp ba và đan đạo cấp bốn, tồn tại khoảng cách rất lớn.
Khoảng cách này là cần thời gian để vượt qua.
Thần đan cấp bốn, đó là phải dung nhập sức mạnh thế giới mới có thể thành đan.
Mà kỹ xảo bên trong, cũng không phải ngày một ngày hai là có thể vận dụng đến xuất thần nhập hóa.
Thiên phú đan đạo của Diệp Viễn vô song, không có ai hoài nghi về sau hắn có thể luyện chế thần đan cấp bốn lợi hại hơn thần đan cấp ba.
Thế nhưng, đến đâu tính đó, bây giờ Diệp Viễn chẳng qua mới chỉ đột phá vài chục năm, sao có thể có thực lực đan đạo cao sâu như thế?
Sắc mặt Nhược Hư vô cùng khó coi, trầm giọng nói: “Ý của thành chủ đại nhân là, bây giờ thực lực đan đạo của Diệp Viễn đã vượt qua ta? Nhược Hư không phục, ta muốn so với hắn một trận!”
Tả Thư Kiệt cười nói: “Không cần! Để cho ngươi gặp người này, người liền biết, Trịnh Khởi!”
Lúc này, bên ngoài đại điện một bóng người chậm rãi đi vào, chính là Trịnh Khởi đã lâu không gặp!
Nhìn thấy Trịnh Khởi, tất cả mọi người đều biến sắc.
“Nửa bậc Thiên Thần! Trịnh đại trưởng lão, hắn… hắn thế mà lại đột phá?”
“Bệnh trên người hắn, đã hoàn toàn khỏi rồi!”
“Đây… lẽ nào đây là tác phẩm của Diệp Viễn! Không thể nào!”
…
Một đám trưởng lão nhìn thấy Trịnh Khởi đều là đột nhiên biến sắc.
Toàn bộ thương thế hồi phục cũng thôi đi, hắn thế mà còn đột phá!
Trịnh Khởi chậm rãi đi vào đại điện, suy tàn lúc trước đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là hăng hái.
Hắn chắp tay với Tả Thư Kiệt và Hà Xung nói: “Bái kiến thành chủ đại nhân, thái thượng trưởng lão!”
Tả Thư Kiệt gật nhẹ đầu, nói với mọi người: “Diệp Viễn đã chữa khỏi toàn bộ thương thế của Trịnh Khởi, hơn nữa còn giúp hắn tiến thêm một bước. Thực lực của Diệp Viễn, Hiên Vũ cũng cam bái hạ phong, mới có thể chủ động từ chức, các ngươi… còn có ý kiến gì không?”
Một đám trưởng lão hai mặt nhìn nhau, đều bị biến cố hôm nay làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Trước khi tới, bọn họ còn cười nhạo Diệp Viễn không có mặt mũi gặp người.
Nhưng mà bây giờ lại biến hóa nhanh chóng, trở thành đại trưởng lão.
Càng làm cho bọn họ khiếp sợ là, Diệp Viễn vừa mới đột phá không lâu, thực lực đã đã làm cho Hiên Vũ cam bái hạ phong.
Thực lực kinh khủng như vậy, đương nhiên là thừa sức làm đại trưởng lão.
Nhưng mà… Nhược Hư lúng túng rồi.
Thấy không có người nào nói tiếp, Tả Thư Kiệt thản nhiên nói: “Thật ra lúc đầu Diệp Viễn đã từ đi chức trưởng lão, cũng không nguyện ý ra mặt nữa. Ngày hôm qua, ta tới tìm Diệp Viễn nói chuyện rất lâu, hắn mới miễn cưỡng đồng ý. Từ hôm nay trở đi, Diệp Viễn chính là đại trưởng lão Đan Tháp, chủ trì tất cả công việc của Đan Tháp. Hiên Vũ làm nhị trưởng lão, Nhược Hư làm tam trưởng lão, cứ thế mà suy ra.”
Nói xong, Tả Thư Kiệt nói với Diệp Viễn: “Diệp Viễn, tất cả chuyện của Đan Tháp này, về sau liền nhờ ngươi rồi. Có điều, nhiệm vụ quan trọng của ngươi vẫn là tu luyện, dù sao, ngươi mới là tương lai của hoàng thành Thiên Ưng ta!”
Diệp Viễn cười nói: “Thành chủ đại nhân yên tâm, trong lòng Diệp Viễn hiểu rõ.”
Tả Thư Kiệt cũng không phải là cho Diệp Viễn đội cái mũ cao, hắn thật sự là hao hết lời lẽ mới dao động được Diệp Viễn.
Đối với Diệp Viễn mà nói, sở dĩ hắn trở lại hoàng thành Thiên Ưng, chủ yếu là còn có ước hẹn năm trăm năm với đám người Ly Nhi.
Diệp Viễn vẫn rất có cảm tình với hoàng thành Thiên ưng, chí ít, chỗ này có không ít ràng buộc với hắn.
Hơn nữa Diệp Viễn cũng hiểu, trước đây đặc biệt đề bạt hắn làm trưởng lão Đan Tháp, khẳng định cũng là ý của Tả Thư Kiệt.
Nếu như không phải như vậy, trước đây hắn muốn tìm Tần Hiểu báo thù, còn không biết phải đợi tới khi nào.
Nói đến đây, hắn cũng là nợ Tả Thư Kiệt một nhân tình.
Cho nên, hắn mới đồng ý, đảm nhiệm chức vị đại trưởng lão này.
Đương nhiên Diệp Viễn hiểu chức vị đại trưởng lão này không dễ làm, có điều hắn cũng không thèm để ý.
Nhược Hư có thể khi dễ Hiên Vũ, nhưng mà muốn khi dễ Diệp Viễn hắn, vẫn còn là thiếu chút.
Huống hồ, trước mặt thực lực tuyệt đối, bất kỳ quyền mưu gì cũng đều là gà đất chó sành!
Trên đan đạo, Diệp Viễn chính là có sự tự tin này.
Tả Thư Kiệt thản nhiên nói: “Đương nhiên là ta yên tâm, được rồi, chuyện này cứ định như vậy đi!”
Nói xong, hai người Tả Thư Kiệt và Hà Xung trực tiếp rời đi, để lại mọi người vẻ mặt mơ hồ.
Nhược Hư lạnh lùng liếc mắt nhìn Diệp Viễn, hừ lạnh một tiếng, xoay người liền muốn rời đi.
“Đứng lại! Ta để ngươi đi sao?” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Bỗng nhiên Nhược Hư xoay người, mục đích muốn tức giận, lạnh lùng nói: “Diệp Viễn, ngươi đứng quá đắc ý!”
Diệp Viễn nhìn Nhược Hư, thản nhiên nói: “Thật đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn! Thảo nào trước đây, Tống Khải Dương chỉ là một đệ tử cũng dám không để trưởng lão như ta vào mắt, hóa ra, là do người sư tôn như ngươi dạy ra! Vừa rồi, lời của thành chủ đại nhân, lẽ nào ngươi nghe không rõ sao?”
Nhược Hư đã vô cũng phẫn nộ, hét lớn: “Lão phu muốn đi, lẽ nào ngươi còn có thể ngăn lại hay sao?”
Nói xong, thân hình hắn khẽ động, trực tiếp bước nhanh về phía ngoài đại điện.
Đúng lúc này, Lãnh Vũ và Trịnh Khởi cùng đứng dậy, một trái một phải ngăn Nhược Hư lại.
Hai người phát ra uy thế nửa bậc Thiên Thần, cuối cùng khiến Nhược Hư biến sắc.
Bỗng nhiên, hắn ý thức được, hai đại nửa bậc Thiên Thần này, đều là bằng hữu của Diệp Viễn.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Lãnh huynh, huynh là đại trưởng lão Võ Tháp, huynh nói xem dám phạm thượng, mạo phạm uy nghiêm đại trưởng lão, phải bị tội gì?”
Lãnh Vũ nhếch miệng cười, nói: “Ngoại trừ thành chủ và thái thượng trưởng lão, quyền uy của đại trưởng lão là cao nhất, không được mạo phạm. Nếu như có người mạo phạm, nhốt vào Luyện Thần Uyên của Võ Tháp!”
Luyện Thần Uyên là một không gian khác bên trong Võ Tháp, là chỗ chuyên dùng để xử phạt tội phạm.
Tần Hiểu kia, bây giờ chính là đang bị nhốt bên trong Luyện Thần Uyên.
Nhược Hư nghe vậy biến sắc, căm tức nói với Diệp Viễn: “Diệp Viễn, ngươi dám!”
Diệp Viễn vừa nghe liền cười, nói: “Tại sao ta không dám? Hôm nay, là ngày đầu tiên bổn trưởng lão nhận chức vị, ngươi lại hạ mã uy của ta. Nếu cứ để cho ngươi đi ra ngoài như vậy, chức vị đại trưởng lão này của ta còn làm thế nào? Lãnh huynh, Trịnh huynh, bắt lấy hắn, nhốt vào Luyện Thần Uyên ba tháng, để tỏ khiển trách!”