Cho dù Diệp Viễn chiến thắng ba đại cường giả cấp Đan Thần, hành động này ở trong mắt bọn họ vẫn là quá không biết tự lượng sức mình.
Đáng tiếc là, một trận chiến này không công khai, có thể quan sát chỉ có trưởng lão Đan Thần Các.
Đại đế đô Kim Hoán xây dọc theo núi, Vân Mộng Sơn ở bên trong, quanh năm mây mù lượn lờ, xinh đẹp tuyệt trần.
Chỉ là căn bản không có người nào dám lên Vân Mộng Sơn.
Bởi vì bọn họ biết, Vân Mộng Sơn chính là đạo tràng của Phiêu Vũ Thiên Tôn.
Từ xưa đến nay, chỉ có cường giả cấp Thiên Tôn mới có thể lên Vân Mộng Sơn, mà mục đích của bọn họ phần lớn là vì cầu đan.
Nhờ phúc của Diệp Viễn, hơn mười vị trưởng lão Đan Thần Các, hôm nay được lên Vân Mộng Sơn.
Trong đại điện cổ xưa rộng lớn, có vẻ cực kỳ trống trải.
Mùi thuốc nhàn nhạt lượn lờ, cho người ta một loại cảm giác vui vẻ thoải mái.
Hai tiểu dược đồng đang quạt lửa cho dược đỉnh, nhìn thấy Diệp Viễn đi vào, trong ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường.
“Ngươi chính là người muốn khiêu chiến sư tôn! Tuổi so với chúng ta cũng không lớn hơn bao nhiêu, thực sự là không biết tự lượng sức mình.” Tiểu dược đồng áo tím nhìn Diệp Viễn, vẻ mặt khó chịu nói.
“Hừ hừ! Thắng trưởng lão Đan Thần Các đã cho là mình lợi hại rồi! Bọn họ ở trước mặt sư tôn, chẳng là cái gì cả!” Sắc mặt tiểu dược đồng áo xanh khó coi nói.
Trưởng lão Đan Thần Các ở bên cạnh, vẻ mặt lúng túng, trên mặt có chút không chịu được.
Nhưng mà không chịu được thì cũng không có cách nào cả, hai tiểu dược đồng này là đệ tử thân truyền của Phiêu Vũ Thiên Tôn, thân phận địa vị cao hơn so với bọn họ, bọn họ không dám làm càn.
Nếu như bởi vì tuổi bọn họ còn nhỏ mà khinh thường bọn họ vậy thì nhất định phải chịu thiệt.
Đột nhiên, bọn họ nghĩ đến tên gia hỏa quái thai ở bên cạnh, không khỏi không nói nên lời.
Thực lực của hai tiểu dược đồng này mạnh là bởi vì họ có một sư tôn đan thần thất tinh, còn Diệp Viễn thì sao?
Diệp Viễn xuất thân từ một quận thành nhỏ, dựa vào chính sự nỗ lực của mình từng bước từng bước đi tới ngày hôm nay, đây mới thực sự là yêu nghiệt.
“Tử Ngữ, Thanh Vận, không được vô lễ!”
Ngay lúc mọi người đang lúng túng, một bóng người xuất hiện.
Diệp Viễn nhìn về phía người đi đến, đúng là có chút không nhìn rõ lắm.
Diệp Viễn biết, người trước mắt này chính là Phiêu Vũ Thiên Tôn, nhưng mà lại không thể nào nhìn rõ, phảng phất như là trên mặt có một tầng sương mù vậy.
Cả người Phiêu Vũ Thiên Tôn giống như một đạo hóa thân, hư vô mờ mịt.
Đây không phải là lần đầu tiên Diệp Viễn gặp cường giả Thiên Tôn, thậm chí hắn còn từng chém giết cường giả Thiên Tôn, nhưng mà lúc đó ở trong thế giới Tiên Lâm, thiên đạo Tiên Lâm tạo thành áp chế cực lớn cho những người kia.
Mà ở Thông Thiên Giới, đây là lần đầu tiên Diệp Viễn tiếp xúc với cường giả Thiên Tôn, thực sự là hư vô mờ mịt tới cực điểm.
Hai dược đồng Tử Ngữ, Thanh Vận nhìn thấy Phiêu Vũ, lập tức thu liễm vẻ ngạo mạn trên mặt.
Chỉ là trong ánh mắt bọn họ vẫn như trước tràn đầy sự khinh thường với Diệp Viễn.
“Bái kiến Phiêu Vũ đại nhân!” Một đám trưởng lão Đan Thần Các nhìn thấy người đi đến, lập tức khom người hành lễ.
Diệp Viễn ôm quyền nói: “Tạ ơn Phiêu Vũ đại nhân thành toàn!”
Phiêu Vũ đánh giá Diệp Viễn nói: “Ngươi, Đạo Cảnh đại viên mãn?”
Diệp Viễn và một đám trưởng lão Đan Thần Các nghe vậy đều là hoảng hốt.
Diệp Viễn không ngờ được, Phiêu Vũ Thiên Tôn lại chỉ liếc mắt đã nhìn thấu mình.