Nhậm Dục Kiệt rất có thiên phú trên phương diện quản lý thành trì, nhưng về mặt đan đạo, đối với hắn lại có chút miễn cưỡng.
Nhậm Tinh Thuần một mặt dốc sức đè ép Tào gia, mặt khác lại không thể không mượn uy vọng của Tào gia để củng cố sự thống trị Vô Phương Thành.
Sự khó khăn vất vả trong đó, cũng chỉ có một mình hắn biết.
Ai ngờ được, một thiếu niên nhỏ tuổi như vậy, mà liếc mắt một cái đã thấy được nguy cơ của Nhậm Tinh Thuần.
Chính bởi vì như vậy, sau khi Nhậm Tinh Thuần biết được thân phận của Diệp Viễn, mới càng thêm thất lạc.
Nhậm Tinh Thuần rất hi vọng Diệp Viễn có thể trớ thành một thành viên của Nhậm gia, nhưng mà tính cách của hắn khiến hắn không thể bỏ sĩ diện của mình xuống mà nói mấy lời ngon ngọt được, thái độ vẫn vô cùng ương ngạnh như trước.
Diệp Viễn cũng không để ý tới sự xấu hổ của Nhậm Tinh Thuần, mà đến bên cạnh Từ Tử Huy, rót nguyên lực từ lòng bàn tay của hắn vào trong cơ thể Từ Tử Huy.
Bây giờ Diệp Viễn chỉ có thế luyện chế ra đan dược chuẩn cấp bốn, cũng không có bao nhiêu tác dụng với Từ Tử Huy.
Có điều Diệp Viễn có rất nhiều cách để chữa bệnh cứu người, mặc dù cảnh giới của hắn không cao, nhưng lấy nguyên lực giúp Từ Tử Huy hóa giải thương thế một chút thì vẫn làm được.
Không lâu sau, sắc mặt của Từ Tử Huy cũng hồng nhuận hơn nhiều. Dù thương thế cũng chưa thấy quá tốt, nhưng cũng có thể gắng sức nói chuyện được một chút.
Mặc dù Từ Tử Huy không thể xen vào cuộc đối thoại của hai người nhưng cũng nghe được.
Nói thực, hẳn vẫn luôn cảm thấy thành chủ đại nhân vô cùng lợi hại, không ngờ phủ thành chủ lại có nguy cơ tới mức này rồi.
Chính bởi vì như vậy, hắn lại càng thêm kính phục Diệp Viễn.
Kẻ này tuổi tác còn nhỏ, chẳng những thực lực vô cùng lợi hại, mà nhãn giới cũng hơn xa người khác, thành tựu tương lai không thể đoán trước được!
“Đa… đa tạ Diệp công tử!”
Từ Tử Huy cố gắng đứng lên, muốn hành lễ với Diệp Viễn, Diệp Viễn lại ngăn hắn lại, không vui nói: “Đừng nói huynh vì ta mà bị thương, chỉ dựa vào giao tình giữa ta và huynh, cần gì phải nói hai chữ đa tạ?”
Từ Tử Huy sững người, trong lòng không khỏi mừng rỡ.
Nghe khẩu khí này của Diệp Viễn, là đã xem hắn như là bằng hữu sống chết có nhau rồi!
Mặc dù cảnh giới của hắn cao hơn nhiều so với Diệp Viễn, nhưng lúc này có thể được Diệp Viễn thừa nhận, trong lòng hắn quá đỗi vui mừng.
Có thể kết giao bằng hữu với tuyệt thế thiên tài như Diệp Viễn, là điều mà người khác muốn cũng không được!
Từ Tử Huy gật mạnh đầu với Diệp
I >• X A , / • , > rị > . I A XM I • J>ĩ Vw •
Viên một cái, tó ý bán thân đã hiếu rồi.
Chứng kiến cảnh này, sắc mặt của Nhậm Tinh Thuần đen lại.
Tên tiểu tử này, đối với thuộc hạ của mình thì khách khí như vậy, đối với mình thì lại là bộ dáng muốn cách xa ngàn dặm.
Tuyệt đối là cố ý để cho mình xem!
Từ Tử Huy cũng nhìn thấy vẻ mặt của Nhậm Tinh Thuần, không khỏi cười khổ nói: “Diệp công tử…”
“Tử Huy huynh không cần khách khí với ta như vậy, cứ trực tiếp gọi tên của ta, hoặc gọi ta một tiếng lão đệ là được.” Diệp Viễn ngắt lời nói.
Từ Tử Huy sững người, gật đầu nói: “Vậy ta cũng không khách khí nữa, Diệp Viễn, ta biết ta là người ngoài, nhưng có thể cho phép ta được nói hai câu không?”
Diệp Viễn khẽ gật đầu, tỏ ý đồng ý.
Trong lòng Từ Tử Huy nhẹ nhõm, mở lời nói: “Ta có nằm mơ cũng không ngờ được, ngươi lại là cháu ngoại của thành chủ đại nhân! Ta đã theo thành chủ đại nhân nhiều năm như vậy, ông ấy đối với ta ân trọng như núi! Cho dù ông ấy có thực sự giết ta, ta cũng không oán hận nửa lời. Nhưng nhìn thấy tổ tôn hai người cãi nhau thành ra như vậy, ta thực sự cảm thấy vô cùng khổ sở!”
Nói đến đây, Từ Tử Huy lén nhìn Diệp