Nếu là như vậy thì thật sự lớn chuyện rồi!
Tuy thực lực của Tinh Uyên hoàng giả và Phong Hoàng bệ hạ không ở cùng một đẳng cấp, nhưng địa vị của hai người bọn họ lại không chênh lệch nhiều.
“Điều này… lão huynh, rốt cuộc tại sao vị đại nhân đó lại đưa ra quyết định như vậy?” Kim Hoán Chân ngạc nhiên hỏi.
Dương Tu than thở đáp: “Có thể khiến vị đại nhân đó đưa ra quyết định nhưvậy, đương nhiên là bởi vì có người đắc tội với ông ta! Được rồi, ta cũng chỉ CÓ thế nói nhiêu đây thôi. Nếu vị đại nhân đó đã nổi giận thì không ai có thể đối phó nổi đâu!”
Kim Hoán Chân dường như mường tượng ra điều gì khủng khiếp, sắc mặt hắn lộ rõ sự kinh hãi tột cùng.
“Hả? Lại có chuyện như vậy? Lão nhân đó nhìn có vẻ hiền hậu, không ngờ lại đáng sợ như thế.” Diệp Viễn vô cùng ngạc nhiên.
Tam huynh đệ Vưu Quảng quay lại nói: “Cũng không hẳn! Năm đó đến cả đại sư huynh cũng còn chưa nhập môn, nhưng chuyện này cả Vương Thành không ai không biết, chỉ là không ai dám nói ra mà thôi. Cái đó gọi là uy phong của sư tôn, người tiến thẳng tới Hoàng cung giao tranh với Phong Hoàng bệ hạ, Tam Hoàng Tử bị sư tôn ép tới cùng! Nhưng từ đầu tới cuối, Phong Hoàng bệ hạ đều không lộ diện. Thực ra, đây cũng được coi như là sự nhượng bộ lớn nhất rồi!”
Diệp Viễn gật đầu, chuyện mất mặt như vậy, làm sao Phong Hoàng có thể lộ diện được chứ?
Tam Hoàng Tử tự sát, không chỉ làm nguôi cơn giận của Tinh Uyên, mà còn giữ được thể diện cho hoàng thất, cũng được coi là kết cục có hậu.
Năm đó Thi Hạo Nhiên vẫn còn chưa nhập môn, Tinh Uyên đã từng thu nhận một đệ tử, kết quả là người này lại xảy ra mâu thuẫn với Tam Hoàng Tử rồi bị Tam Hoàng Tử giết chết.
Tinh Uyên nghe tin vô cùng tức giận, đánh đến hoàng cung ép Tam Hoàng Tử tự sát.
Từ đó về sau, Tinh Uyên nổi tiếng bao che khắp chốn hoàng thành.
Hai ngày nay, Diệp Viền vẫn chỉ dẫn cho mấy vị sư huynh, nhưng hần lại cảm thấy rất thoải mái.
Đương nhiên đây cũng không phải là chuyện đơn giản gì.
Trong mấy vị sư huynh, người tỏ ra không phục nhất chính là Tam sư huynh Vưu Quảng. Hắn cũng đã từng tới khiêu chiến với Diệp Viễn, nhưng kết quả lại chịu thua tâm phục khẩu phục.
Từ đó về sau, các sư huynh không còn ai nghi ngờ lời của Tinh Uyên nữa.
Hai ngày hôm nay có không ít sư huynh tới chỗ Diệp Viễn để thỉnh giáo hắn. Đương nhiên Diệp Viễn cũng không để bọn họ thất vọng, luôn đưa ra câu trả lời rất tỉ mỉ.
Các sư huynh quay về thực hành, quả nhiên là còn hiệu quả hơn nhiều so với sư tôn Tinh Uyên giảng giải, thậm chí còn sâu sắc hơn, lời lẽ dễ hiểu hơn!
Những đồ đệ mà Tinh Uyên thu nhận, tuy mỗi người có một tính cách, nhưng đều là người ngay thẳng. Không những không tỏ ra đố kỵ với Diệp Viễn, mà ngược lại còn coi hắn như thầy tốt bạn hiền.
Nói tới, lại thấy đúng là nhất mạch truyền thừa của Lý Đạo Hoành kia.
Ngược lại với vẻ thoải mái bên phía Diệp Viễn, thì bên phía Thất Hoàng Tử lại đang rơi vào tình trạng vô cùng khủng hoảng!
Mấy ngày nay trong Vương Thành đã xảy ra chuyện, tất cả đều trở nên rối loạn muốn điều tra làm rõ vì sao Tinh Uyên lại đối đầu với hoàng thất.
Người khác không rõ nguyên nhân tại sao, nhưng hắn lại biết rất rõ!
Vốn tưởng rằng đó không phải là chuyện to tát gì, vì cuối cùng hắn cũng không giết Diệp Viễn, Thi Hạo Nhiên cũng không làm gì hắn.
Nhưng hắn đã quên mất rằng, phía trên Thi Hạo Nhiên vẫn còn cỏ Tinh Uyên Hoàng giả đáng sợ rất hơn nhiều!
Bởi Triệu Thừa Càn đã quên sự việc của Tam Hoàng Tử, vì khi đó hẳn còn chưa ra đời!
Sau này tuy đã có nghe qua, nhưng hắn cũng không mấy lưu tâm.
Mãi tới khi thông tin công hội luyện dược sư cắt đứt liên hệ với hoàng thất được lan truyền, Triệu Thừa Càn mới bất giác nhớ tới chuyện Tam Hoàng Tử bị ép tới chết.
Hai ngày này, hắn luôn cảm thấy sợ
hãi.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Triệu Thừa Càn quyết định tới tìm Phong Hoàng bệ hạ nhận tội!
Trong cung điện tịch mịch không một bóng người.
Triệu Thừa Càn đứng trong đại điện, nhưng lại cảm thấy có vô vàn cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn.
“Nhi tử Triệu Thừa Càn, cầu kiến phụ vương!” Triệu Thừa Càn cố kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, lên tiếng nói.
“Chuyện gì?” Một giọng nói âm u chợt vang lên giữa chốn cung điện tịch mịch, giọng nói này lại như âm thanh từ địa ngục truyền tới.
“Nhi tử… nhi tử…” Triệu Thừa Càn quỳ rạp xuống đất, vội vàng nói: “Nhi tử đáng chết, chuyện của công hội luyện dược sư, là do nhi tử gây ra! Xin phụ vương trách tội!”
Không một lời đáp lại, lúc này cả cung điện chỉ còn lại tiếng thở của Triệu Thừa Càn…