Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tin tức này, khiến cho không người nào có thể tin được, hắn căn bản cũng không nguyện ý tin.

Kể từ đó, thành chủ đại đế đô Ngũ Tiêu là hắn, chẳng phải là người đứng đầu duy nhất hay sao?

Chiêu thức này của Diệp Viễn, thực sự quá ác!

Bây giờ, tất cả đế đô dưới trướng hắn, thế mà lại toàn bộ trở thành thành trì không có người đứng đầu.

Không có cường giả Chân Thần Cảnh tọa trấn, đế đô sao còn xứng được gọi là đế đô?

Trực tiếp bị giáng một cấp, biến thành hoàng thành!

Từ đế đô giáng xuống hoàng thành, thành chủ đại đế đô là hắn, chẳng phải sẽ trở thành người cho thiên hạ chê cười sao?

Lữ Ngạn gần như muốn sụp đổ!

Một đao này của Diệp Viễn, trực tiếp chặt đứt đẳng cấp thành trì dưới trướng của hắn.

Vẻ mặt Đặng Vân và Đái Xuân Hào cũng là dại ra, hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy được vẻ khó tin từ trong mắt đối phương.

“Bố trí độc trận trong hư không, loại thủ đoạn này, quả thực không thể tưởng tượng nổi! Tiểu tử này, rốt cuộc là yêu nghiệt nào vậy!” Đặng Vân kinh hãi một hồi nói.

“Thà chọc ba nghìn cường địch, chứ đừng ức hiếp một tên độc sư! Ai có thể ngờ được, độc đạo của tiểu tử này, cũng có tạo nghệ không thể tưởng tượng nổi như vậy?” Vẻ mặt Đái Xuân Hào khổ sở nói.

Khống chế của Thiên Tôn, cho tới bây giờ đều là phòng thủ kiên cố.

Trừ phi đều là Thiên Tôn, nếu không căn bản không người nào có thể lay động.

Nhưng mà loại nhận thức này, dùng ở trên người Diệp Viễn, hiển nhiên là không áp dụng được.

Đột nhiên, khí thế Lữ Ngạn lạnh lẽo, cắn răng nói: “Xem ra, hắn là buộc bản tôn tự mình động thủ! Lần này, bản tôn muốn rút gân lột da, luyện sinh hồn hắn, khiến hắn trọn đời không được siêu sinh!”

Hoàng thành Thiên Ưng, một mảnh vui mừng.

“Ha ha ha, đại ca, từ lúc đệ quen biết huynh đến bây giờ, huynh đúng là kỳ tài dùng độc hiếm thấy đó! Một trận chiến này, quá sảng khoái!” Vẻ mặt Bạch Quang hưng phấn nói.

“Thủ đoạn của sư tôn, quả thật là không thể tưởng tượng nổi, chúng ta không nên có chỗ hoài nghi đối với người!” Vẻ mặt Bạch Thần cũng là hưng phấn nói.

Diệp Viễn lại lắc đầu nói: “Luyện Dược Sư chúng ta, không nói trách trời thương dân, nhưng cũng không nên tạo nhiều sát nghiệp. Nếu không phải Lữ Ngạn kia ép người quá đáng, ta cũng không muốn dùng độc trận này.”

Thân là Luyện Dược Sư, Diệp Viễn vẫn có cố chấp của mình.

Nhưng hắn là người của hai thế giới, cũng không phải hạng người ngu muội.

Người khác đã giết đến tận cửa rồi, đương nhiên hắn sẽ không khoanh tay chịu chết.

Bạch Đồng còn chưa có xuất quan, hắn chỉ có thể lấy phương thức này tới để nghênh địch.

Nếu không, người chết sẽ chính là bản thân hắn.

Mấy ngày nay, Dư Văn Phong vẫn luôn ở vào trạng thái cực kỳ khiếp sợ.

Đối với loại thủ đoạn quỷ thần khó lường của Diệp Viễn, hắn sớm đã vui vẻ mà phục tùng.

Có điều, lúc này, hắn lại chau mày, nói: “Diệp Dược Sư, không phải Dư mỗ muốn làm mất hứng, chỉ là… Cứ như vậy, sợ rằng Lữ Ngạn Thiên Tôn sẽ tự mình động thủ! Lữ Ngạn Thiên Tôn, là đại cao thủ Thiên Tôn tầng hai! Hơn nữa ngài giết hai người Đặng Úy và Đái Dương, lão tổ của hai đại gia tộc bọn họ cũng đều là cường giả Thiên Tôn!”

Diệp Viễn nghe vậy chỉ là cười cười nói: “Đa tạ Dư huynh nhắc nhở, có điều… chỉ là ba tên Thiên Tôn mà thôi, không làm được chuyện gì cả.”

Dư Văn Phong nghe vậy cứng lại, suýt chút nữa không thở được.

Ba tên Thiên Tôn… mà thôi?

Thiên Tôn… không làm được chuyện gì cả?

Đây… cách nói này, hắn thật đúng là lần đầu tiên được nghe!

Thiên Tôn, đứng ở trong võ giả bình thường đã là đỉnh phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK