Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bùm!"

"Bùm!"

Một lượt thiên kiếp rơi xuống, bóng dáng của Diệp Viễn từ từ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Mọi người đều đơ mắt cứng lưỡi nhìn hắn, căn bản là không thể diễn tả bằng lời được.

"Trời ơi, ta đã nhìn thấy cái gì vậy hả? Độ kiếp… còn có thể độ như vậy nữa sao?"

"Quái vật! Diệp đại sư quả đúng là quái vật!"

"Thiên kiếp rơi tới ngay chỗ hai thước trên đầu của ngài ấy, lại cứ như thế mà tan biến đi! Rốt… rốt cuộc ngài ấy đã làm cái gì vậy?"

"Diệp đại sư bước ra rồi, vậy… lẽ nào ngài ấy đã giết Thông Thiên đảo chủ rồi sao?"

...

Còn một số chủ sạp can đảm vẫn luôn âm thầm quan sát diễn biến của sự việc.

Khi họ nhìn thấy cảnh Diệp Viễn từ từ bước ra khỏi đám mây thiên kiếp trên đỉnh đầu, cảnh tượng này đã in sâu vào tâm trí của họ và vĩnh viễn cũng không bao giờ quên được.

Khi Triệu Thiên nhìn thấy Diệp Viễn xuất hiện, nàng ta vui mừng khôn xiết nói với Huống Thiên Minh: "Diệp công tử không sao cả! Thật tốt quá, thật sự tốt quá!"

Vừa rồi, khi nàng cảm nhận được sự cường đại của lãnh vực Thần Vương kia, tim của Triệu Thiên gần như muốn nhảy cả ra ngoài.

Cho đến khi nhìn thấy Diệp Viễn, nàng mới cảm thấy an tâm.

Huống Thiên Minh nhìn thấy Diệp Viễn cũng thở dài nhẹ nhõm. Tuy nhiên, nhiều hơn hết vẫn là cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Hắn ta cảm nhận được, Diệp Viễn có vẻ hơi khác thường!

Trước đây, cả người Diệp Viễn giống như một thanh kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ, vô cùng sắc nhọn.

Nhưng mà bây giờ, cử chỉ của Diệp Viễn dường như ẩn chứa vận vị của một đại đạo nào đó.

Là vận vị của kiếm chi đại đạo!

Đó là sức mạnh mà Huống Thiên Minh theo đuổi cả đời!

Cuối cùng, khi một đạo thiên kiếp đó rơi xuống, cũng không khiến cho Diệp Viễn hao tổn một chút nào.

Ngay chỗ hai trượng trước mặt, trực tiếp tiêu tán!

Hắc Mông nhìn thấy cảnh này, tròng mắt đều trợn tròn cả lên.

Hiện tại hắn ta chỉ còn lại có một ý nghĩ, chính là… Chạy!

"Bùm!"

Hắc Mông đánh ra một chưởng hất bay Ngao Khiên ra xa, thúc giục thân pháp đến cực điểm, ý đồ trốn khỏi Cửu Phượng Đảo.

Tuy nhiên, Diệp Viễn làm sao có thể cho hắn ta có cơ hội chứ?

Tất cả mọi người chỉ cảm thấy trước mắt loáng một cái, đã đánh mất dấu vết của Diệp Viễn rồi, như thể biến mất trong không trung vậy.

Ngay sau đó, Diệp Viễn đã xuất hiện và chặn đường của Hắc Mông.

Hai ngàn trượng!

Cùng với việc Diệp Viễn đột phá Đạo Huyền tầng bảy, cộng với việc cảm ngộ sâu sắc hơn về pháp tắc thần đạo, thuật Đại Na Di của hắn đã được nhân đôi khoảng cách lên!

Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Hắc Mông lộ ra vẻ tuyệt vọng.

“Ngươi tự mình ra tay, hay là để ta ra tay?” Diệp Viễn hai tay đặt sau lưng và nói.

"Ngươi… ngươi thực sự đã giết đại ca rồi sao?"

Cho đến bây giờ, Hắc Mông vẫn không thể tin được rằng một Đạo Huyền tầng sáu lại có thể giết được đại ca của hắn!

“Xem ra ngươi vẫn chưa tỉnh ngộ rồi.” Diệp Viễn không trả lời hắn, chỉ nhàn nhạt nói một câu, rồi chuẩn bị ra tay.

"Đợi chút! Lẽ… lẽ nào không còn con đường khác để chọn hay sao? Ta… ta đầu hàng! Ta sẽ giống hắn ta, làm tay sai cho ngài!" Hắc Mông chỉ vào Ngao Khiên và nói.

Lúc này, Đoàn Lăng Phong cũng đã bị Cừu Vũ Thu và Sa Nhất hợp sức khống chế lại.

Nghe vậy, hắn ta tức giận nói: "Hắc Mông! Ngươi… ngươi dám phản bội đại ca!"

Hắc Mông nghe vậy thì tức giận hét lên: "Câm miệng cho ta! Đại ca đã chết rồi! Chim khôn chọn cành mà đậu!"

Đoàn Lăng Phong tức giận hét lên: "Đồ phản bội! Đại trượng phu chết thì chết thôi, ngươi sợ cái gì chứ?"

"Ta khinh! Muốn chết thì ngươi tự đi mà chết, đừng có kéo ta làm đệm lưng!"

Hai người đang tranh cãi không ngừng, nhưng Diệp Viễn lại dửng dưng nói: "Được rồi, loại thuộc hạ như ngươi, ta không thèm nhận. Ra tay đi, ta cho ngươi một cơ hội ra tay."

Sắc mặt của Hắc Mông thay đổi rất nhanh, lộ ra vẻ mặt vô cùng đáng sợ, đột nhiên lãnh vực Thần Vương mở ra, nhắm về phía Diệp Viễn mà tiến tới.

Sắc mặt của Ngao Khiên lập tức thay đổi, hắn ta hét lên: "Đại nhân, cẩn thận!"

Diệp Viễn vẫn đứng yên đó, căn bản là không có ý định né tránh.

Ngay sau đó, một cảnh tượng khiến mọi người đều phải sững sờ đã xảy ra.

Lãnh vực Thần Vương của Hắc Mông ngay trước chỗ hai trượng của Diệp Viễn, trực tiếp bị lọc sạch đi mất!

Đúng lúc này, Diệp Viễn tiến lên một bước.

Lãnh vực Thần Vương của Hắc Mông như thể tự mình chủ động nhường ra một đường đi vậy.

"Đây... đây là loại võ kỹ gì vậy? Mạnh quá đi!"

"Trông giống như lãnh vực Thần Vương, nhưng… lại có vẻ hơi khác!"

"Trước đó, khi mà Diệp đại sư độ kiếp, ngay cả thiên kiếp cũng không thể vượt qua được hai thước trước mặt của ngài ấy. Bây giờ, lại là như vậy."

"Chẳng lẽ phạm vi hai trượng trước mặt ngài ấy chính là cấm khu?"

Tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, bởi vì cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của họ.

Trận chiến giữa lãnh vực Thần Vương, tuyệt đối không phải như thế này, bọn họ thậm chí còn không cảm nhận được Diệp Viễn đã vận dụng nguyên lực.

Dường như phạm vi hai thước trước mặt của hắn là khu vực cấm địa, không ai có thể đột phá vào.

Nhìn thấy cảnh này, con ngươi đen kịt của Hắc Mông đột nhiên co rút lại.

Diệp Viễn bước thẳng tới, giống như một ngọn núi lớn vậy, áp sát về phía hắn ta, khiến hắn ta thở cũng thở không nổi.

Ngay cả khi đối mặt với một đối thủ như Ngao Khiên, Hắc Mông cũng chưa bao giờ cảm thấy áp lực như vậy!

Chạy trốn!

Giờ phút này, toàn bộ tâm trí của Hắc Mông chỉ còn lại một ý niệm này.

Cho dù hắn ta biết rằng mình sẽ không thể trốn thoát!

Lãnh vực Thần Vương vừa đóng lại, Hắc Mông đã quay đầu bỏ chạy.

Đúng lúc này, bóng dáng của Diệp Viễn lại một lần nữa biến mất.

Ngay sau đó, điều khiến da đầu của tất cả mọi người đều phải tê dại đã xảy ra.

Khi bóng dáng của Diệp Viễn xuất hiện lần nữa thì đã là ở trước mặt của Hắc Mông hai thước rồi.

Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, Hắc Mông trực tiếp bị vô số kiếm khí xé nát.

Ngay cả khi cơ thể của Hải tộc vô cùng cứng cáp thì cuối cùng cũng không còn âm thanh nữa.

"Xoạt..."

Mọi người hít sâu một hơi, đối với thực lực của Diệp Viễn lại có thêm được nhận thức rồi.

Ngay cả Ngao Khiên cũng không nhịn được co rụt cổ lại.

Làm thế nào mà vừa mới chớp mắt một cái thì thực lực của đại nhân đã mạnh đến như vậy rồi?

Hắn ta và Hắc Mông đã chiến đấu trong một khoảng thời gian, nên hắn biết rất rõ Hắc Mông mạnh như thế nào.

Nhưng không ngờ được hắn lại bị đại nhân giết chết dễ dàng như vậy.

Xem ra ở trước mặt của đại nhân, lãnh vực Thần Vương cũng chỉ dùng để trưng bày mà thôi!

Đây… rốt cuộc là loại công pháp gì chứ?

Tuy nhiên, hắn cũng có thể nhận ra, thứ mà Diệp Viễn sử dụng cũng là loại võ kỹ tương tự lãnh vực Thần Vương.

Chỉ là, lãnh vực của Diệp Viễn mạnh hơn của bọn họ rất nhiều lần!

Khi mọi người biết được những việc của các đảo chủ đã làm, họ vô cùng tức giận, nhưng hơn hết vẫn là sợ hãi tột cùng.

Nếu như cái hội giao dịch này vẫn cứ tiếp tục diễn ra thì những người như bọn họ không biết được khi nào sẽ bị giết chết.

Tất nhiên, tất cả mọi người đều vô cùng biết ơn và cảm kích Diệp Viễn.

Nếu không có Diệp Viễn, bọn họ vẫn sẽ tiếp tục bị bọn người kia xem là kẻ ngốc, trở thành cỗ máy vận chuyển bảo vật cho bọn họ.

Triệu Thiên đã biết tin phụ thân mình bị sát hại, nàng khóc ròng rã hệt như một người nước vậy.

Nàng khổ sở tìm kiếm dấu vết của phụ thân mình trong bao năm qua, từ đầu đến cuối vẫn luôn mang theo một tia hy vọng.

Nhưng bây giờ, hy vọng cuối cùng cũng đã bị tiêu tan.

Đối với Triệu Thiên, trong lòng Diệp Viễn lại có thêm một chút áy náy.

“Bây giờ ngươi có dự tính gì không?” Diệp Viễn đi tìm Triệu Thiên và hỏi.

Triệu Thiên lắc đầu nói: "Ta không biết, Diệp công tử, cảm ơn huynh đã báo thù cho phụ thân ta. Nhưng mà, phụ thân ta đã chết rồi, bây giờ cả người ta đều rối tung cả lên."

Triệu Thiên mấy ngày nay đều rửa mặt bằng nước mắt, nhắc đến phụ thân, mắt của nàng lại đỏ lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK