Nguyên lực của Diệp Viễn đang chảy như điên, mà thiểm điện trong tay hắn lại cuồng bạo muốn giết Diệp Viễn cho thống khoái.
Chỉ là, Diệp Viễn cũng không thèm quan tâm đến lực cuồng bạo của lôi điện, tay trái hắn lấy ra một cái bình nhỏ màu xanh, thúc dục nguyên trực tiếp nhét lôi điện vào bên trong bình nhỏ.
“Hít... Thật mạnh! Đây là người nào vậy, Thiên kiếp của Vô Tướng Cảnh nhưng tại sao lại có uy năng đáng sợ đến như thế?”
“Ngươi thấy không, vừa rồi hắn dùng tay không để phong ấn lôi điện. Thiên kiếp này giống như là giỡn chơi đối với hắn!”
“Hắn đang độ song sắc Thiên kiếp, lôi kiếp và hồn kiếp cùng độ một lúc, cực kỳ hung hiểm! Vậy mà… tên tiểu tử này thật sự quá biến thái đi?”
Diệp Viễn độ kiếp ở Nguyệt gia, uy lực cực lớn, tất nhiên sẽ thu hút rất nhiều sự quan tâm.
Chỉ riêng một màn hắn dùng tay không kéo thiên lôi đã khiến cho mọi người khiếp sợ không thôi. Trong lúc nhất thời, ở Nguyệt gia đã có rất nhiều hậu bối ngưỡng mộ Diệp Viễn.
Chu Ngạn thấy một màn như vậy, sắc mặt trở nên khó coi không gì sánh được.
Hắn cho rằng mình đột phá Đạo Huyền, có thành tựu Đế Cảnh là đã đủ để xem thường Diệp Viễn. Nhưng bây giờ xem ra, mọi chuyện không hề dễ dàng như vậy!
Lần đột phá Vô Tướng Cảnh này của Diệp Viễn thật sự quá dễ dàng.
Thực lực cường hãn không gì sánh được, ai dám độ kiếp giống như hắn chứ?
Mặc dù nét mặt của Nguyệt Kiếm Thu vẫn bình tĩnh, thế nhưng trong lòng hắn lại hết sức rung động.
Từ trước cho tới nay hắn đều chỉ nghe người khác nói những điều cảm nhận không tốt về Diệp Viễn. Một tên thổ dân không biết đã dùng thủ đoạn gì để mê hoặc nữ nhi nhà mình. Nếu như không phải nể mặt mũi của Hồn Võ Thần Vương thì Nguyệt gia đã sớm ra tay giết chết Diệp Viễn.
Nhưng bây giờ, rốt cuộc Nguyệt Kiếm Thu cũng đã biết, Diệp Viễn dám lớn lối như vậy cũng không phải chỉ là cậy vào uy danh của Chung Tử Trăn.
Chính bản thân hắn cũng có thực lực cường hãn không gì sánh được.
Độ kiếp hoàn tất, Diệp Viễn chậm rãi hạ xuống, khí thế cả người kéo lên một mảng lớn.
Thời điểm trở lại trước mặt mọi người đã khiến cho người ta có một loại cảm giác không chân thực.
Vô Tướng Cảnh, vô pháp vô tướng, cả người hắn có loại cảm giác như dung nhập thiên địa, đây biểu hiện của việc lĩnh ngộ thiên đạo cực cao.
Nhưng mà tình huống của Diệp Viễn hiển nhiên là cường hãn hơn so với võ giả bình thường mới vừa bước vào Vô Tướng Cảnh rất nhiều.
Điều này nói rõ một điều, Diệp Viễn lĩnh ngộ thiên đạo hơn xa những võ giả Vô Tướng tầng một bình thường!
“Hiện tại, ta đã có thể luyện chế Ly Hồn Đan!” Đối mặt mọi người, Diệp Viễn từ tốn nói.
Chu Ngạn biến sắc, chợt cười lạnh nói: “Nếu như Vô Tướng Cảnh sơ kỳ có thể luyện chế Ly Hồn Đan, vậy thì những cường giả Đan Đế kia chẳng phải sẽ trở thành trò cười hay sao?”
Ly Hồn Đan rất khó luyện, trong khoảng thời gian bảy tám năm này, đã có không biết bao nhiêu người xác minh điều đó.
Rõ ràng chỉ là đan dược cấp tám, nhưng rất nhiều Đan Đế đều không luyện chế được!
Ngay cả người cường đại như Quyền Tinh Tử cũng phải bó tay chịu trận với đan dược cấp tám nho nhỏ này.
Hơn nữa, đan phương mà Diệp Viễn đưa cho Nguyệt Mộng Ly có đánh dấu vô cùng cặn kẽ. Những nơi cần chú ý khi luyện chế Ly Hồn Đan hắn đều ghi rõ từng chút một.
Nhưng mà vẫn như cũ không có một ai có thể luyện chế được.
Diệp Viễn rất bình tĩnh, thản nhiên nói: “Ở trước mặt ta thì bọn họ xác thực chính là trò cười!”
“Khá khen cho một tên thanh niên kiêu ngạo, đơn giản là không biết trời cao đất rộng! Cái đan phương Ly Hồn Đan này xuất phát từ tay ngươi, nhưng ngay cả cường giả Đan Đế đều không luyện chế được. Nếu như một tên Vô Tướng Cảnh sơ kỳ nho nhỏ như ngươi có thể luyện chế được thì sợ rằng, đó là bởi vì đan phương mà ngươi cho có vấn đề rồi?” Chu Thiến Như bỗng nhiên lên tiếng cười lạnh nói.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều biến sắc. Suy đoán của Chu Thiến Như hợp tình hợp lý, làm cho bọn hắn cũng không nhịn được mà sinh lòng nghi ngờ Diệp Viễn.
Không có lý nào, đan dược mà ngay cả Đan Đế đỉnh phong cũng không luyện chế được, vậy thì một tên tiểu tử Đan Tôn sơ kỳ làm sao có thể luyện chế được chứ?
Loại tình huống này, căn bản là không hợp lẽ thường.
Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Chu Thiến Như càng đắc ý, nhìn Diệp Viễn cười lạnh nói: “Ngươi dùng một cái đan phương giả để lừa dối Ly Nhi nhiều năm như vậy, tâm cơ thật ác độc! Hoặc là, bệnh tình của Ly Nhi vốn cũng không có nặng như vậy, ngươi đã thi triển thủ đoạn gì đó mới khiến cho bệnh tình của nàng ngày càng nặng thêm? Sau đó sẽ thừa dịp ra tay để cho Ly Nhi khăng khăng một mực theo ngươi?”
Sắc mặt người nhà họ Nguyệt càng ngày càng trở nên khó coi, riêng Chu Ngạn ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn càng tràn ngập sát ý hơn.
Bố trí âm mưu mười năm để lừa gạt trái tim của Ly Nhi, Diệp Viễn này thật đáng chết!
“Diệp Viễn, tâm cơ của ngươi thật sự thâm hiểm! Mấy người bọn ta, đều bị ngươi lừa đến chẳng hay biết gì! Ly Nhi, ngươi cũng đừng bị tên ghê tởm này lừa gạt!” Chu Ngạn cắn răng nghiến lợi nói.
Diệp Viễn nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc, thản nhiên nói: “Năm ngày sau, ta sẽ công khai luyện chế Ly Hồn Đan! Tất cả những luyện dược sư đã luyện chế qua Ly Hồn Đan, các ngươi đều có thể mời bọn họ đến xem lễ! Đan phương ta cho có vấn đề hay không thì đến lúc đó các ngươi tự nhìn sẽ thấy ngay!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi.
Mỗi một luyện dược sư đều rất coi trọng những thứ của riêng mình, đối với đan phương hay là thủ pháp luyện chế đều như vậy. Việc công khai luyện chế Ly Hồn Đan này sẽ khiến cho quá trình luyện chế của Diệp Viễn bị bày ra trước mắt người đời và nhận lấy mọi sự soi mói của mọi người.
Những người đã luyện chế qua Ly Hồn Đan cũng đều là cường giả Đan Đế. Bọn họ không thể luyện chế được Ly Hồn Đan, thế nhưng nếu đan phương quả thật có vấn đề thì chắc chắn bọn họ có thể nhìn ra.
E rằng Diệp Viễn có thủ đoạn lừa gạt một hai người, nhưng nhiều Đan Đế xem lễ như vậy thì dù hắn có bản lĩnh ngất trời cũng lừa dối không nổi!
Nếu như không phải vì Diệp Viễn có lòng tin tuyệt đối với thuật luyện dược của mình thì chắc chắn hắn sẽ không dám làm như thế.
“Còn nữa, sức tưởng tượng của vị đại nương này tương đối giàu có, nhưng mà ngươi muốn dùng loại phương pháp này để ly gián ta và Ly Nhi thì ta chỉ có thể nói một câu, ngu không thể tưởng!” Diệp Viễn khinh miệt nói.
Mặt Chu Thiến Như biến sắc, lập tức há mồm muốn phản bác lại thì nghe thấy Ly Nhi ung dung nói: “Thẩm thẩm, Ly Nhi tin tưởng Diệp Viễn! Nếu như trên đời này còn người có thể cứu ta thì người này ngoại trừ là Diệp Viễn ra thì sẽ không còn ai khác! Chàng sẽ không lừa dối ta! Còn nữa, mặc kệ ai sẽ là người thắng trong cuộc thi đấu Minh Nguyệt, cuối cùng người thu được thắng lợi nhất định vẫn là Diệp Viễn!”
Lời nói của Nguyệt Mộng Ly giống như là một cái roi da hung hăng quất vào tâm khảm của Chu Ngạn.
Phần tín nhiệm này hắn chưa bao giờ chiếm được.
Nhưng Nguyệt Mộng Ly quen biết với Diệp Viễn chưa đến mười năm, trong đó còn có khoảng thời gian sáu bảy năm xa cách, nàng dựa vào cái gì mà tin tưởng Diệp Viễn đến như vậy?
“Ly Nhi, vì… vì cái gì? Tiểu tử này, rốt cuộc là có chỗ nào tốt đẹp chứ?” Toàn thân Chu Ngạn run rẩy hỏi.
Ly Nhi nhìn Chu Ngạn, bình tĩnh nói: “Chu Ngạn, ngươi sẽ không bao giờ hiểu được trái tim của ta. Cho nên hãy từ bỏ đi!”
Xác thực, không ai có thể hiểu được trái tim của Nguyệt Mộng Ly.
Rất nhiều năm trước, trong một khắc nàng nhìn thấy Cơ Thanh Vân kia thì đã một lòng buộc chặt trên người hắn, không có người nào có thể chen vào được nữa.
Nhưng mà khi Cơ Thanh Vân chết đi đã khiến cho lòng nàng như tro nguội.
Không nghĩ tới, khi nàng đến hạ giới giải sầu thì giống như kỳ tích xuất hiện, nàng đã gặp gỡ Diệp Viễn!
Mà thiếu niên này lại dần dần trùng khớp với người kia đến lạ, làm cho trái tim đã chết của nàng dần dần sống lại.
Nguyệt Mộng Ly cảm thấy không có gì tốt đẹp hơn so với điều này nữa cả!
Nhưng mà điều làm cho Nguyệt Mộng Ly chân chính vui mừng không thôi vẫn là câu nói mới vừa nãy của Diệp Viễn: Nam nhân của nàng, đương nhiên phải là người mạnh nhất!
Lẽ nào… cuối cùng mình cũng đã nhận được sự tán thành của hắn rồi hay sao?