“Này, ta chỉ đùa thôi mà, cô mà còn như thế ta sẽ không khách khí đâu đấy!” Diệp Viễn tránh một quyền, rồi lại kêu lên.
“Được rồi, ta muốn xem xem, ngươi không khách khí sẽ thế nào!”
Thực lực của Tiêu Như Yên đã đạt tới Ngưng Tinh hậu kỳ, sao sẽ sợ sự uy hiếp từ Diệp Viễn mới chỉ là Ngưng Tinh tầng hai chứ?
Nhưng trong một giây sau đó, nàng lập tức sụp đổ.
Quyền này nàng vừa đưa lên nhắm thẳng vào mặt Diệp Viễn thì một viên đan dược đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt nàng, hơn nữa đây lại chính là viên Hạo Linh Bồi Nguyên Đan mà nàng vừa vất vả luyện chê’ ra!
Hạo Linh Bồi Nguyên Đan này là dùng để giúp Tiêu Như Phong phục hồi thực lực. Nàng thà hao tổn hồn lực, thà không được lên đài cũng phải điều chế ra được viên đan dược này, cho nên làm sao nàng nỡ hủy nó được chứ?
Không kịp thu đòn nên Tiêu Như Yên chỉ có thể chuyến sang đánh tới vị trí khác của Diệp Viễn.
Nhưng dù nàng có công kích như thế nào, thì viên đan dược ấy vẫn nằm ngay trước nắm đấm nhỏ của nàng, khiến nàng không thể xuống tay!
Tiêu Như Yên tức điên iên, tới cuối cùng không nhịn được òa lên nức nở.
“Này… ta nói cô nương đừng khóc nữa! Nếu để người khác nhìn thấy, lại tưởng ta làm gì cô nương đấy.” Diệp Viễn vừa thấy Tiêu Như Yên khóc, thì biết mình đã đùa hơi quá rồi.
Điều nam nhân không thể chịu nổi nhất chính là nước mắt của nữ nhân, Diệp Viễn cũng không ngoại lệ.
Hắn cũng không có kinh nghiệm dỗ con gái, nhất thời tay chân cuống quýt hết cả lên.
Hắn không nói thì không sao, vừa nói Tiêu Như Yên càng khóc to hơn.
“Hu hu… các người đều ức hiếp ta! Trưởng lão của Tiêu gia ức hiếp ta, Hoàng gia, Tiết gia hai tên khốn đó ức hiếp ta, bây giờ tới cả một tên tiểu tử thối như ngươi cũng ức hiếp ta, hu hu…”
Vẻ mặt Diệp Viễn ngại ngùng, thật sự là hắn chỉ đùa một chút, không ngờ Tiêu Như Yên lại phản ứng mạnh như vậy, dù sao nàng cũng là con gái!”
“Ha ha, ta… thật ra ta không có làm gì cô nương, ta chỉ cho cô nương ăn hai viên đan dược mà thôi. Không tin thì cô nương thử tự mình luyện hóa dược lực, bây giờ chắc vẫn chưa tan hết.” Diệp Viễn tay chân luống cuống nói.
Tiếng khóc của Tiêu Như Yên cuối cùng cũng đã nhỏ lại, tỏ vẻ hoài nghi nhìn Diệp Viễn nói: “Ngươi nói thật chứ?”
“Hầy, tự mình thử dược lực không phải là biết ngay sao? Một viên phục hồi nguyên lực, một viên phục hồi hồn lực.” Diệp Viễn giải thích.
Tiêu Như Yên bán tín bán nghi vận chuyển nguyên lực và hồn lực, quả nhiên cảm nhận thấy dược lực của hai viên đan dược đang lưu động trong cơ thể.
Dược lực vô cùng ôn hòa khiến nàng cảm thấy rất dễ chịu.
Tiêu Như Yên bất giác vô cùng kinh ngạc, là đan dược gì mà lại có hiệu quả thần kỳ tới như vậy?
Nàng lại nhớ lại hình ảnh của Diệp Viễn trong lúc nàng luyện đan, Tiêu Như Yên còn tưởng rằng Diệp Viễn cố ý làm loạn, lẽ nào là hắn cố tình làm vậy?
Hắn biết cách khống chê’ hỏa hầu của nàng có vấn đề, cho nên mới chỉ điếm giúp nàng?
Cái này làm sao có thể?
Trong đan phương của Hạo Linh Bồi Nguyên Đan không có nhắc tới việc khống chê’ hỏa hầu như thê’ nào, cho nên ngay cả phụ thân cũng chưa luyện chê’ ra được loại đan dược cấp ba này.
Hơn nữa đan phương này là do tổ tiên Tiêu gia truyền lại, người ngoài không thế nào biết được, làm thê’ nào mà Cơ Thanh lại biết cơ chứ?
Lại nhìn về phía Diệp Viễn, Tiêu Như Yên đột nhiên cảm thấy có vài phần không thể nhìn thấu người thiếu niên này.
“Ấn quyết đó là do ngươi cố ý?” Tiêu Như Yên thăm dò hỏi thử.
Diệp Viên ngơ ngác hỏi lại: “Ấn quyết nào, cô nương đang nói cái gì?”
“Chính là lúc ta luyện Hạo Linh Bồi Nguyên Đan, không phải ngươi đã đánh ra một ấn quyết sao?”
“Cô nương nói cái đó hả? Thực ra chỉ là ta muốn đùa dai chút thôi nhưng không ngờ rằng không thành công, chẳng thú vị chút nào!” Diệp Viễn không vui mà nói.
Đôi mắt tuyệt đẹp của Tiêu Như Yên đang nhìn chằm chằm về phía Diệp Viễn, muốn nhìn xem có phải là Diệp Viễn đang nói dối hay không.