Trong thánh điện, tất cả trưởng lão của Xích Hà đều có mặt ở đây.
Trong đại điện lúc này lặng ngắt như tờ, mỗi một người đều không biết nên mở miệng như thế nào.
Hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện khiến tất cả mọi người còn chưa kịp tiêu hóa.
Cuối cùng vẫn là Đồ U mở miệng trước.
“Chư vị, những năm gần đây bản đế cũng là bất đắc dĩ mới có thể kéo dài hơi tàn được đến hôm nay. Chỉ là không ngờ Diệp Viễn lại có thể mời được người đại năng như thế để đặc biệt vì bản đế mà luyện chế Cửu Dương Phản Xuân Đan. Nói thật, hiện tại ta cũng không biết nên nói cái gì cho phải.”
Nội tâm của Đồ U quả thực phức tạp vô cùng, vốn hắn muốn bồi dưỡng Diệp Viễn để thay thế.
Nhưng không nghĩ tới, Diệp Viễn lại nhờ cậy loại nhân vật cỡ kia để luyện chế loại đan dược nghịch thiên Cửu Dương Phản Xuân Đan này cho mình.
Hắn đã nợ một cái nhân tình quá lớn.
Thậm chí lấy toàn bộ thánh địa Xích Hà ra cũng không đáng giá bằng viên đan dược kia!
Rõ ràng Diệp Viễn chỉ là một võ giả phi thăng từ hạ giới tới không lâu, cảnh giới cùng lắm cũng chỉ là Vô Lượng Cảnh, nhưng lại có cừu địch là Hạo Nhật Thành, lại còn là bằng hữu là người thần bí kia.
Về phương diện quan hệ rộng như vậy, căn bản là một thánh địa cửu phẩm như Xích Hà không có khả năng chen chân vào.
Chưa nói đến việc Chu Ngạn mang theo một tên như Chu Vũ, chỉ riêng một mình Chu Ngạn đến thôi cũng đã dư dả tiêu diệt được thánh địa Xích Hà.
Đạo Huyền Cảnh có ưu thế áp đảo khi đấu với Vô Tướng Cảnh.
Nhưng loại ưu thế này cũng không phải là tuyệt đối.
Đối với loại thiên tài như Chu Ngạn thì hắn có thể dựa vào cảm ngộ ý cảnh cường đại để nghịch thiên chiến thắng Đạo Huyền Cảnh tầng một.
Huống chi, loại đồng thuật Hạo Nhật Viêm Tâm Đồng này có sức sát thương cực mạnh, vượt cấp chiến đấu chỉ bình thường như ăn cơm uống nước.
Những điều này càng làm cho thân phận của Diệp Viễn thêm thần bí.
Để Diệp Viễn trở thành thiếu chủ của Xích Hà thật giống như trở thành một chuyện cười, bởi vì căn bản Diệp Viễn và bọn họ không hề cùng một đẳng cấp.
Trầm Khâm thấy vậy liền vội vàng nói ra nguyên nhân vì sao thọ nguyên của Đồ U bị hao tổn nhiều, mọi người nghe xong đều hoảng sợ.
Sau khi Ngũ Tư Viễn nghe xong, sắc mặt cũng đại biến nói: “Thánh đồ? Chúng ta đã đụng độ với hai tên đối thủ rất mạnh ở Mai Cốt Chi Địa, bọn hắn tự xưng là thánh đồ!”
Đồ U biến sắc, không nghĩ tới Mai Cốt Chi Địa đã xảy ra chuyện như vậy.
Sau khi Ngũ Tư Viễn trở về vẫn luôn giữ kín như bưng chuyện phát sinh trong Mai Cốt Chi Địa, đây là lần đầu tiên hắn mở miệng nhắc tới chuyện này.
Chỉ là Đồ U không nghĩ tới, Ngũ Tư Viễn đã đụng độ với thánh đồ ở Mai Cốt Chi Địa, hơn nữa lại còn là hai tên!
“Cái gì! Các ngươi đụng độ với hai gã thánh đồ? Thảo nào lại tử thương thảm trọng như vậy! Chỉ là… những thánh đồ kia mỗi một tên đều có thực lực cực mạnh, các ngươi… các ngươi làm sao có thể trốn thoát được?” Đồ U kinh ngạc nói.
Chính hắn đã giao thủ qua với thánh đồ nên biết rõ sự lợi hại của đám người đó.
Nếu không phải cấm thuật của Xích Hà lợi hại thì hắn đã bị đối phương giết từ lâu. Cho dù như vậy thì Đồ U vẫn phải mất đi chí bảo của Xích Hà thì mới được tính là tiêu hao tài giảm bớt thiên tai.
“Cái này… bọn họ… bọn họ bị Diệp Viễn giết rồi!” Ngũ Tư Viễn suy nghĩ một hồi lâu sau mới lên tiếng trả lời.
“Ngươi nói cái gì! Cả hai… cả hai gã thánh đồ đều bị Diệp Viễn giết sao? Điều này làm sao có thể?” Đồ U không dám tin 9 80nói.
“Thánh chủ, tình huống cụ thể, ta không thể nói cho người biết, bằng không thì toàn bộ Xích Hà cũng có thể lại gặp phải tai họa ngập đầu.” Ngũ Tư Viễn cau mày nói.
Hắn tận mắt chứng kiến sự cường đại của người áo đen kia. Một tòa bảo tháp trực tiếp tiêu diệt hai gã cường giả thánh đồ, quá mạnh mẽ!
Lời nhắc nhở của Long Đằng vẫn còn văng vẳng bên tai, nếu như chuyện này để lộ ra ngoài thì sợ rằng Long Đằng thực sự sẽ giết người diệt khẩu, cho dù là thánh địa Xích Hà cũng không được!
Sắc mặt Đồ U đông lại, chuyện phát sinh ở Mai Cốt Chi Địa so với tưởng tượng của hắn còn phức tạp hơn, lập tức gật đầu nói: "Bỏ đi, bản đế cũng không làm khó ngươi nữa, hy vọng Diệp Viễn hắn cát nhân thiên tướng, có thể bình an trở về.”
...
Nháy mắt đã một năm trôi qua, nhưng mà với Diệp Viễn thì lại là một quá trình cực kỳ lâu dài.
Hắn cảm giác mình đã mơ một giấc rất rất dài, chính mình cứ bước đi trong bóng đêm, cứ đi mãi đi mãi nhưng vĩnh viễn không đi đến đích cuối cùng.
“Ta đang ở đâu đây? Hình như… thần hồn của ta đã bị giam cầm rồi? Rõ ràng là thần hồn của ta đã bị Ma Thần Già Lam xoắn nát, vì sao bây giờ vẫn còn hoàn hảo? Lẽ nào… ta đã chết?” Diệp Viễn tự lẩm bẩm.
Hắn đã ở trong không gian hắc ám này suy nghĩ vấn đề kia rất lâu rồi nhưng vẫn không tìm được đáp án.
Diệp Viễn hiện tại cũng không biết rõ rốt cuộc mình vẫn còn sống hay là đã chết.
"Ô… cuối cùng thì cũng đã đến! Cái ý chí uy áp này hình như càng ngày càng mạnh!”
Điều duy nhất làm cho Diệp Viễn có cảm giác tồn tại ở trong mảnh bóng tối này chính là cỗ ý chí uy áp kia.
Cứ cách một đoạn thời gian thì hắn sẽ bị cỗ ý chí uy áp này tàn phá một lần. Loại tàn phá này khiến hắn gần như muốn tan vỡ.
Nhưng ở trong mảng không gian hắc ám này không có bất kỳ hy vọng nào, hắn có tan vỡ hay không cũng chẳng có chút ý nghĩa gì. Bởi vì đến bây giờ Diệp Viễn cũng không biết rốt cuộc mình vẫn còn sống hay đã chết.
Cái ý chí uy áp không thể giải thích nổi này còn mạnh hơn gấp mấy lần ý chí của con Thanh Long mà Diệp Viễn đã chém giết trước đây.
Mỗi lần Diệp Viễn bị tàn phá đến sức cùng lực kiệt thì cái cỗ ý chí kia mới đột nhiên biến mất không thấy gì nữa giống như chưa từng xuất hiện qua.
Ban đầu chỉ có thời gian là một trăm nhịp thở, càng về sau thì một khắc đồng hồ, nửa canh giờ, một canh giờ, rồi đến hiện tại lại là nửa ngày, Diệp Viễn có cảm giác như bản thân đang không ngừng trở nên cường hãn hơn.
Cỗ ý chí kia tựa như sóng lớn đánh tan cát, cứ không ngừng cọ rửa thần kinh của Diệp Viễn khiến cho hắn sống không bằng chết.
Cái loại cảm giác này thật sự quá khủng khiếp.
Nhưng mà bây giờ Diệp Viễn đã hoàn toàn tê liệt với loại cảm giác này, sự nhẫn nại của hắn cường hãn hơn lúc ban đầu không biết bao nhiêu lần.
"Phù… cuối cùng cũng đã kết thúc! Có phải hiện tại ta có chút đáng xấu hổ không, vì sao cỗ ý chí uy áp kia không đến thì toàn thân ta trên dưới đều có chút khó chịu? Nhưng mà dường như khi bị tàn phá lâu như vậy thì ý chí uy áp của ta cũng trở nên cường hãn hơn không ít!”
Diệp Viễn cười tự giễu, sau đó phóng thích ý chí uy áp của mình ra. Hắn có đủ khả năng để cảm giác được rõ ràng bản thân mình trưởng thành lên không ít khi ở trong không gian hắc ám này.
Bỗng nhiên, Diệp Viễn thấy hoa mắt, khung cảnh hoàn toàn thay đổi!
“Chủ nhân, cuối cùng người cũng đã tỉnh lại! Một năm này làm cho Hắc Phong lo lắng muốn chết!”
Sau khi mở mắt ra, thứ đầu tiên Diệp Viễn nghe được chính là giọng nói của Hắc Phong.
Diệp Viễn chớp mắt hai lần, vẫn còn mờ mịt một chút.
“Ách… Hắc Phong? Ta… ta đã đi ra được rồi?” Diệp Viễn ngơ ngác hỏi.
“Đi ra? Cái gì đi ra? Chủ nhân, người vẫn luôn ở nơi này không hề đi ra ngoài mà!” Hắc Phong có chút không hiểu nói.
"Hử? Lòng đất?" Diệp Viễn cau mày một cái, trong nháy mắt ký ức tràn ngập toàn bộ não hải.
Hắn còn nhớ rõ, lúc đó Ma Thần Già Lam đột nhiên xuất thủ xông thẳng vào thức hải xoắn nát thần hồn của hắn.
Sau đó thì cái gì hắn cũng không biết nữa.
Đúng ngay lúc đó có một cỗ lực lượng thần bí đánh thẳng vào ma thức của Già Lam khiến gã sợ hãi rút lui khỏi thức hải của hắn.
Sau đó thì hắc ám phủ xuống bao trọn thần hồn bị nghiền nát của Diệp Viễn.
Tiếp theo sau đó nữa thì chính là cái nơi dày vò vô tận kia.