Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên mặt người nam tử mặc áo bào xám lộ rõ sự sợ hãi, hắn ta thật sự không tưởng tượng được, một thần quân tầng năm, làm thế nào có thể thoát khỏi số phận bị đoạt xá.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ hiện tại, ác linh vậy mà lại mặc cho hắn ta sử dụng.

“Tiểu... tiểu huynh đệ, thực ra... thực ra tất cả chỉ là hiểu lầm!” Mặt người nam tử mặc áo bào xám khó coi nói.

Hắn ta nghĩ thế nào cũng không ngờ được, bàn cờ tự mình dày công thiết kế, nay lại bị chính mình lật đổ.

Tên tiểu tử này không những không bị đoạt xá, mà còn dùng ác linh đối phó với mình.

Đừng nhìn hắn bây giờ là Nửa bậc thiên thần, nhưng đứng trước mặt ác linh ngũ giai, vẫn là không bằng được.

Điều này có thể so sánh ngang bằng với sự tồn tại của thiên thần cảnh.

“Hiểu nhầm? Những hung thú ngoài kia, không phải đều là các ngươi khống chế sao? Dụ bọn ta vào trong này, chính là vì muốn để cho ác linh ngũ giai này đoạt xá. Đừng nói với ta, đây không phải là do ngươi làm!” Diệp Viễn lạnh lùng nói.

Sắc mặt Người nam tử mặc áo bào xám càng khó coi hơn, hắn ta không nghĩ rằng ngay cả điều này Diệp Viễn cũng đoán ra được.

“Tiểu huynh đệ, chắc là các ngươi từ Thông Thiên Giới đến nhỉ? Hoàng Linh Hư Giới không cho phép người của Thông Thiên Giới xuất hiện, chúng ta đều là đệ tử của Ngự Linh Tông, thí luyện ở trong Đoạn giới này. Để chiếm được m Linh Thạch và Cửu m Hồn Sát trong động này, đây là hạ sách cuối cùng. Địa vị Ngự Linh Tông chúng ta ở trong Hoàng Linh Hư giới rất cao, chỉ cần tiểu huynh đệ bỏ qua cho chúng ta. Ngự Linh Tông chúng ta nhất định sẽ bảo vệ cậu bình an!” Người mặc áo bào xám lải nhải nói.

Hắn ta chắc chắn Diệp Viễn là một thiên tài không can thiệp sâu vào thời thế, lần này có lẽ là ra ngoài rèn luyện, nên mới đi nhầm vào đoạn giới này.

Người như thế đe dọa và dụ dỗ một chút là rất dễ bị lừa.

Dù sao, Diệp Viễn không bao giờ biết được việc của Hoàng Linh Hư Giới.

Quả nhiên, Diệp Viễn nghe xong lời người nam tử mặc áo bào xám nói xong, sắc mặt hơi thay đổi nói: “Muốn chúng ta bỏ qua cho ngươi cũng được, nhưng mà, ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện.”

Người nam tử mặc áo bào xám vừa nghe thế trong lòng liền vui mừng, nói thầm tên tiểu tử này quả nhiên dễ lừa!

Hắn ta vội vàng nói: “Tiểu huynh đệ ngươi có điều kiện gì đừng ngần ngại cứ nói, coi như là chúng ta xin lỗi vì đụng độ với tiểu huynh đệ.”

Diệp Viễn lạnh nhạt nói: “Thú cưỡi của người không tồi, ta muốn nó!”

Mặt Người nam tử mặc áo bào xám liền biến sắc, trên mặt lộ rõ vẻ không nỡ.

Diệp Viễn nhìn sắc mặt hắn ta, liền lạnh lùng nói: “Sao, không nỡ rời xa sao?”

Mặt người nam tửmặc áo bào xám hiện rõ sự bối rối, huyết mạch của con hổ trắng này cực kỳ thuần khiết, sau này còn rất nhiều không gian phát triển, không giống như những thú cưỡi khác.

Để có được nó, hắn ta đã phải nỗ lực rất nhiều.

“Tên tiểu tử này rất biết nhìn hàng, vừa mở miệng liền muốn con hổ trắng của ta! Thôi, trước tiên giữ chân hắn rồi tính tiếp. Chỉ cần lừa hắn trở về tông môn thì con hổ trắng này vẫn là của ta.” Người nam tử mặc áo bào xám nghĩ trong lòng.

“Ha... ha ha, không giấu gì tiểu huynh đệ, ta thật sự có chút luyến tiếc. Nhưng mà vừa nãy quả thật là chúng ta không đúng, vậy ta miễn cưỡng nén đau khổ tặng nó cho tiểu huynh đệ vậy!”

Mặt người nam tử mặc áo bào xám tỏ vẻ luyến tiếc, nhẹ nhàng vỗ vào con hổ trắng, nó rất nghe lời liền đến bên cạnh Diệp Viễn.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Diệp Viễn muốn ra tay giết người

Nhưng, hắn lại không để lộ một chút cảm xúc gì.

Không sai, con hổ trắng này không phải ai khác, chính là Bạch Quang.

Lý do tại sao hắn không làm bất cứ điều gì là vì Bạch Quang.

Diệp Viễn lần đầu tiên nhìn thấy đã nhận ra đó là Bạch Quang.

Nhưng rõ ràng, Bạch Quang không nhận ra hắn.

Có thể nói, đệ ấy căn bản không có cách nào nhận ra Diệp Viễn.

Diệp viễn không hiểu rõ thủ pháp của Ngự Linh Tông, không dám dễ dàng biểu lộ ra ngoài.

Bạch Quang lúc này giống như một con mèo ngoan ngoãn, người nam tử mặc áo bào xám bảo đệ ấy đi về đông, đệ ấy tuyệt đối không đi về tây.

Không còn nghi ngờ gì, đệ ấy đã bị đệ tử Ngự Linh Tông khống chế theo thủ pháp nào đó.

Nghĩ đến huynh đệ của mình, bị người khác an bài như thế, sát khí trong lòng Diệp Viễn gần như muốn bùng phát ra ngoài cơ thể.

Diệp Viễn không biết gì về Hoàng Linh Hư Giới, ngộ nhỡ thủ pháp của Ngự Linh Tông có gì đó bất thường, nhất thời kích thích sẽ làm hại Bạch Quang.

Mặc dù Diệp Viễn tự tin nhưng vẫn chưa đến nước kiêu ngạo.

Hắn lại không chắc chắn mình có thể loại bỏ thủ đoạn này của ngự thú.

Diệp Viễn vuốt nhẹ tóc của Bạch Quang, lộ ra dáng vẻ thoải mái.

“Ừ, quả thật không tồi! Nên làm thế nào, không cần ta dạy ngươi chứ?” Diệp Viễn cau mày nói.

Người nam tử mặc áo bào xám cười nói: “Haha, tiểu huynh đệ chớ trách, con súc sinh này vẫn là một yêu thú hóa thành, không nghe thuần hóa, vì vậy ta mới trấn áp linh thú hồn của nó bằng Ám hồn châu. Ta vốn dĩ chuẩn bị đưa nó đến Ngự Linh Tông để thuần hóa, để nó kết thành giao ước linh thú với ta. Nhưng vì tiểu huynh đệ thích nên ta tặng cả Ám hồn châu cho tiểu huynh đệ.”

Người nam tử mặc áo bào xám mỉm cười, nói như thể hắn ta rất chân thành.

Tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên mà, dù sao Ám hồn châu này cuối cùng cũng sẽ trở về tay ta.

Diệp Viễn nghe xong, không khỏi hứng thú nói: “Ồ? Ngự Linh Tông các ngươi quả nhiên có chút thú vị, kiểu thủ đoạn này ở Thông Thiên Giới không gặp nhiều. Không biết, ngươi định thuần hóa nó thể nào?”

Người nam tử mặc áo bào xám cười lớn: “Những con yêu thú này vốn dĩ trời sinh đã mang số mệnh hèn hạ, muốn thuần hoá nó, đương nhiên thay đổi một chút, sau đó dùng bí pháp của Ngự Linh Tông ta không ngừng chấn áp thú hồn của nó. Dù nó là kim cang chuyển thế cuối cùng cũng phải khuất phục thôi.”

Diệp Viễn nghe xong, ngọn lửa giận giữ trong lòng chợt bùng lên mạnh mẽ.

Hắn gần như dùng hết sức lực để kiềm chế cơn tức giận của mình.

“Ồ? hóa ra là như vậy, vậy Ám hồn châu là gì? Dùng như thế nào?”

Lúc này Diệp Viễn như một đứa trẻ hiếu kỳ, không ngừng dò hỏi thủ đoạn của Ngự Linh Tông.

Người nam tử mặc áo bào xám nhẫn nại, âm thầm niệm pháp, một luồng hồn lực dồi dào xuất hiện, lao thẳng vào đầu của Bạch Quang.

Sau đó, Diệp Viễn liền nhìn thấy một viên chân trâu màu đen từ từ bay ra ngoài.

Đúng lúc này, mắt của Bạch Quang cuối cùng đã chuyển từ đục ngầu sang trong veo.

Khi nhìn thấy Diệp Viễn, không kìm được mà run cả người, nước mắt chảy ra.

“Sư… sư huynh!”

Trên mặt Diệp Viễn cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười rạng rỡ, vuốt ve mái tóc mền mại của Bạch Quang, lộ ra nụ cười thương xót nói: “Được rồi, mọi chuyện đã qua rồi, huynh đến đón đệ đây!”

Đám người ở Ngự Linh Tông nhìn thấy cảnh tượng này mặt không khỏi biến sắc.

Đặc biệt là người nam tử mặc áo bào xám, mặt hắn ta trở nên vô cùng khó coi.

“Tiểu tử, hóa ra các ngươi quen biết! Ngươi... ngươi lừa ta?”

Đến lúc này, người nam tử mặc áo bào xám vẫn không biết mục đích của Diệp Viễn là gì.

Chỉ là, có nằm mơ hắn cũng không nghĩ rằng, Diệp Viễn quen biết con hổ màu trắng này.

Không những quen biết, tên tiểu tử này rõ ràng nhằm vào con hổ trắng đó.

Hắn ta cho rằng mình đã lừa được Diệp Viễn, nhưng lại không biết rằng mình bị Diệp Viễn dắt mũi.

Trong lòng hắn ra rất hối hận!

Hóa ra, hắn ta có con bài tẩy trong tay, nhưng hắn ta lại dễ dàng trả nó cho đối thủ!

“Sư huynh, đệ... đệ...”

Trên đường đi, Bạch Quang không biết mình đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ, lúc này nỗi buồn từ trong lòng ập đến, hắn ta không thể kiềm chế được nữa, cúi người như một đứa trẻ đến ôm lấy Diệp Viễn và bật khóc.

Diệp Viễn ôm đầu hổ của Bạch Quang nói: "Huynh biết đệ đã chịu rất nhiều đau khổ, đệ yên tâm, huynh sẽ giúp đệ giải quyết từng việc một! Bây giờ, bắt đầu tính từ đây!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK