Chu Trường Trị vẫn đang định nói thêm gì đó, nhưng lại bị sở Thạch ngăn lại: “Chúng ta đi theo Diệp công tử, cũng chỉ gây cản trở cho công tử mà thôi, một mình hắn đi nói không chừng còn an toàn hơn. Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Sau khi mọi người rời đi, Viên Phi đưa Thượng Quan Lăng Vân tới trước mặt Diệp Viễn: “Thiếu gia, tên này xử lý thế nào?”
Diệp Viễn bình thản nói: “Giết!”
Thượng Quan Lăng Vân mặt biến sắc, hung hăng nói: “Diệp Viễn, cho dù ngươi giết chết ta, ngươi cũng không được chết yên ổn đâu! Lời nguyền thần hồn mà Dung thúc để lại cho ngươi, thì cho dù ngươi có chạy tới chân trời góc bể, cũng sẽ bị gia chủ giết chết!”
Diệp Viễn nghiêm mặt nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, đây cũng chỉ là một lời nguyền thần hồn cỏn con mà thôi, phiền thì cũng có phiền một chút, nhưng không đủ đế lấy mạng của ta.”
Ngay sau đó, Viên Phi liền xử lý gọn Thượng Quan Lăng Vân, thiên tài của Cuồng Phong Giới lại chịu kết cục như vậy.
“Đại ca, bây giờ chúng ta đi đâu?” Bạch Quang hỏi.
“Rừng Sâu Vô Biên!” Diệp Viễn trả lời không chút do dự.
Trên linh chu cách Xích Quang Thành cả trăm vạn dặm, trong lòng bàn tay của Đinh Lương đột nhiên xuất hiện một ấn ký màu đen.
Nhìn thấy ấn ký màu đen này, hai hàng lông mày của Đinh Lương bất giác cau lại.
“Đây là lời nguyền thần hồn của Thượng Quan Vân Dung, hắn sớm biết Thượng Quan Văn Duệ cử ta tới truy sát Diệp Viễn, cho nên đã để ấn ký này tới chỗ ta! Xem ra, Thượng Quan Vân Dung và Lam Thuận đều chết rồi. Lẽ nào là Diệp Viễn giết hai ngươi bọn họ? Không phải chứ? Theo thông tin trước đó gửi về, Diệp Viễn có lẽ đang độ kiếp đột phá lên Hồn Hải cảnh, cho dù hắn có đột phá thành công cũng không thể nào là đối thủ của Thượng Quan Vân Dung mới phải! Lẽ nào nói, còn có người mạnh hơn ở Xích Quang Thành? Nếu đúng là như vậy, tại sao lại không có chút tin tức gì từ bên đó truyền tới?”
Đinh Lương suy đi tính lại vẫn không tài nào hiểu được, tình hình lúc này ở bên phía Xích Quang Thành ngày càng trở nên mờ mịt hơn.
Ấn ký này chỉ là một dạng cảm ứng rất mơ hồ, chứ nó không tài nào truyền tải hết mọi thông tin.
Dựa vào ấn ký này, Đinh Lương có thể tìm ra được Diệp Viễn, nhưng hắn cũng không biết đối tượng mà hắn đuổi theo có phải là Diệp Viễn hay không.
Song từ thông tin mà hắn có được, Diệp Viễn vẫn là người khả nghi nhất.
“Không lo mấy chuyện này nữa, chỉ cần bắt được người đó, sẽ biết kẻ đó là ai! Hy vọng người đó là đúng là Diệp Viễn, sẽ giúp ta đỡ tốn công sức! Đáng tiếc trận chiến bên đó cũng đã tới thời khắc quan trọng, lại không ngừng điều động người tới, thật đúng là phiền phức mà! Diệp Viễn ơi là Diệp Viễn, ngay từ ban đầu ta đã biết ngươi không phải dạng tầm thường, nhưng sự trưởng thành của ngươi đã quá nhanh rồi đấy!”
Đột nhiên Đinh Lương cau mày, hắn phát hiện Diệp Viễn đang di chuyển với tốc độ cực nhanh về hướng nam.
“Ha ha, muốn chạy? Nào có dễ dàng như thế chứ? Có ấn ký lời nguyền này, thì cho dù ngươi có chạy tới chân trời góc bể, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu.”
Đinh Lương cho linh chu chạy nhanh hơn, đuổi theo về hướng nam.
Đối với loài người mà nói, Rừng Sâu Vô Biên là nơi vô cùng nguy hiểm, nhưng chỉ cần có đủ sức mạnh, vẫn có thể vượt qua được.
Nhưng bên trong Rừng Sâu Vô Biên có một khu vực được gọi là Cấm Khu Chết Chóc, cho dù là cường giả Thần Du Cảnh đỉnh phong cũng không dám đi qua đó, bất kể là đi dưới đất hay bay trên trời.
Khu vực đó chiếm một vị trí rất rộng, song khu vực này lại có đường biên giới.
Bắc Vực cách xa vạn dặm về phía nam, tại đó lại chính là biên giới của Cấm Khu Chết Chóc này.
Cấm Khu Chết Chóc này có bán kính mười vạn dặm, bên ngoài khu vực này mới là nơi con người có thể sinh sống.
Đương nhiên, độ sâu của Rừng Sâu Vô Biên không chỉ có mười vạn dặm, cho nên khu vực con người có thể tiến vào là rất lớn.
Bằng không mà nói, Nam Bắc Vực sẽ không bao giờ nối liền với nhau.
Còn mục tiêu lúc này của Diệp Viễn lại chính là Cấm Khu Chết Chóc!
Tuy không biết Cuồng Phong Giới sẽ phái người như thế nào tới truy sát hắn, nhưng Diệp Viễn dám khẳng định, người đó ít nhất phải là cường giả Thần Du Cảnh trung kỳ.