Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn biểu tình vô cùng giật mình của Chúc Vấn, vẻ mặt Diệp Viễn trở nên nghiền ngẫm rồi nói: “Theo như ta thấy, có vẻ như ngươi đang vô cùng thất vọng đúng không.”

Khóe miệng Chúc Vấn vừa mấp máy, rốt cuộc từ trong nỗi khiếp sợ khôi phục lại, sau đó trên mặt xuất hiện vẻ xấu hổ, cười gượng mà nói: “Ta cũng đã nói, chuyện… chuyện kia cũng chỉ là ngoài ý muốn.”

Diệp Viễn nhìn hắn ta rồi cười nói: “Ngươi thật sự rất nhu nhược đấy, cho dù đó thật sự là cố ý thì đã sao nào? Ánh mắt ngươi hiện lên vẻ bất thường, ngay cả khi nói chuyện với ta cũng không dám nhìn thẳng vào mắt. Loại người giống như ngươi ngay cả tư cách để trở thành người xấu cũng không có. Cũng đúng, khó trách ngươi ở trong Thần Điện lại cảm thấy buồn bực, thất bại như vậy.”

Nghe những lời này của Diệp Viễn, một cỗ hơi thở lạnh lẽo từ trên người Chúc Vấn từ từ tràn ra.

Hắn ta phẫn nộ nhìn về phía Diệp Viễn, không khỏi cảm thấy có chút thẹn quá hóa giận.

“Tiểu tử, ngươi có biết là mình đang khiêu chiến điểm mấu chốt của ta không!” Chúc Vấn nghiến răng nghiến lợi nói.

Diệp Viễn cảm thấy chẳng sao cả mà nhàn nhạt nói: “Khiêu chiến điểm mấu chốt của ngươi sao? Vậy ngươi có giỏi thì tới giết ta đi! Muốn giết ta, ngươi muốn giết một cách quang minh chính đại sao. Với thực lực của ngươi, quả thật ta không phải đối thủ của ngươi. Nhìn cho rõ đi, ngươi không dám. Ngươi ở Thần Điện không có địa vị, ngươi dám giết đệ tử tham gia hội võ Hoàng Linh, Thần Điện chắc chắn sẽ đến hỏi tội rồi trách phạt ngươi. Nói đi nói lại cho đến cùng, vẫn là do ngươi quá yếu đuối!”

“Đủ rồi! Ngươi mau câm miệng lại cho ta!” Chúc Vấn vô cùng giận dữ hét lên.

Những lời mà Diệp Viễn nói, từng chữ từng chữ cứ như những lưỡi dao đâm nát tim hắn ta, cơ hồ còn sắp đánh nát tâm lý của hắn ta.

Hứa Ngôn nhìn thấy Chúc Vấn lâm vào trạng thái điên cuồng, một phen giật mình.

Diệp Viễn chỉ nói mấy câu ít ỏi đã có thể khiến cho một tên cường giả Thiên Thần tầng bốn, gần như hỏng mất đạo tâm.

Đúng thật là giết người không thấy máu!

Lấy nhãn lực Hứa Ngôn, đương nhiên có thể nhìn ra được đạo tâm của Chúc Vấn đã sắp sụp đổ mất rồi, việc này sẽ tạo phiền toái lớn đối với con đường tu luyện sau này của hắn ta.

Vốn dĩ bước đi ở trong Thần Điện của Chúc Vấn đã rất chật vật rồi, chỉ sợ lần này hắn ta khó mà đứng lên được.

Diệp Viễn cười lắc đầu rồi nói tiếp: “Có thể tiến vào Thần Điện cũng không đồng nghĩa với việc một lần vất vả vượt qua được thử thách rồi suốt đời nhàn nhã, ngược lại sẽ phải tiến vào một nơi càng thêm tàn khốc. Mặc dù ta không nói ra nhưng việc ngươi nhỏ yếu cũng là việc không có cách nào thay đổi. Người như ngươi, ngay cả tư cách trở thành đối thủ của ta cũng không có. Hứa trưởng lão, chúng ta đi thôi.”

Vừa dứt lời, Diệp Viễn đi lên phía trước hướng toà nhà ở trên đảo.

Ở nơi này, bốn phương tám hướng đều là cấm chế cường đại, cho dù ngay cả cường giả chân thần cũng không có biện pháp để ngự không phi hành.

Diệp Viễn có thể từ trên biển Linh U đạp lên sóng mà đến, chẳng phải Diệp Viễn làm lơ cấm chế cường đại này mà là do nơi Chúc Vấn ném hắn ta xuống có cấm chế quá yếu.

Ở những nơi có cấm chế cường đại, Chúc Vấn cũng không dám có những hành động bừa bãi.

Nếu không thì sẽ không chỉ đơn giản là ném Diệp Viễn xuống mà có khi hắn ta còn phải chôn cùng Diệp Viễn.

Mà dọc theo đường đi, Diệp Viễn gần như đã đem quy luật cấm chế ở biển Linh U nắm trong lòng bàn tay.

Hơn nữa lúc trước còn có Chúc Vấn chỉ dẫn qua, thế nên Diệp Viễn có thể đi ra ngoài cũng không phải điều gì hiếm lạ.

Đoàn người vừa đi lên đảo nhỏ đã có một nhóm cung điện xuất hiện ở trước mắt mọi người.

“Thánh Cảnh Hoàng Linh!”

Phía trước là một đền thờ rất lớn, khắc trên đó là bốn chữ Thánh Cảnh Hoàng Linh khổng lồ.

“Nghe nói nơi này chỉ là một góc của khối núi băng Thánh Cảnh Hoàng Linh, đây cũng là nơi duy nhất mở cửa tiếp đón người ngoài vào Thánh Cảnh Hoàng Linh, đây cũng là nơi diễn ra hội võ Hoàng Linh.” Hứa Ngôn đứng ra giải thích.

Diệp Viễn bừng tỉnh lại, đang định tiến vào Thánh Cảnh Hoàng Linh thì lại nghe một tiếng vang lớn từ trên đảo truyền đến.

Bùm!

Sau núi, một tòa Lâu Vũ cứ thế mà bị nổ bay lên, toàn bộ nóc nhà cũng bị thổi bay lên theo.

Mặt Hứa Ngôn biến sắc nói: “Đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ có người dám ở trong Thánh Cảnh Hoàng Linh gây chuyện sao?”

Diệp Viễn lại nói: “Không có việc gì, không chừng chỉ là nổ lò luyện dược, thế nhưng lại có thể gây ra uy lực lớn đến như vậy, chắc hẳn trình độ của luyện dược sư này không hề yếu.”

Khương Tuyết Diễm bỗng tò mò hỏi: “Nếu như đem so với ngươi thì như thế nào?”

Từ khi Diệp Viễn bước vào Thiên Thần cảnh, Khương Tuyết Diễm đã không còn ý nghĩ muốn làm hắn ta khó xử.

Nàng ta biết tốc độ phát triển của Diệp Viễn đã không còn ở mức có thể chống đỡ được nữa.

Lần hội võ Hoàng Linh này, hy vọng đặt trên người Diệp Viễn thậm chí so với Bách Lý Thanh Yên còn lớn hớn.

Còn về việc lớn bao nhiêu, cho tới hiện tại vẫn chưa ai biết.

Tóm lại, chỉ có thể khẳng định hắn ta rất mạnh!

Dịch Khánh Tường ở một bên không ngờ lại có cùng suy nghĩ với Khương Tuyết Diễm.

Hắn ta lại không nghĩ muốn biến thành tên Thiên Diệp thứ hai đi đối nghịch với Diệp Viễn, tương đương với việc đi tìm cái chết.

Diệp Viễn liếc mắt nhìn Khương Tuyết Diễm một cái rồi cười nói: “Từ trước đến nay ta chưa từng bị nổ lò lần nào. Đương nhiên, nếu như bắt buộc phải nói thì so với cái này, uy lực ít nhất cũng phải lớn hơn gấp trăm lần.”

Nghe hắn ta nói như thế, đồng tử của mấy người ở đây bao gồm cả Hứa Ngôn đều không khỏi co rụt lại.

Bọn họ chưa từng thấy qua thực lực luyện đan của Diệp Viễn, nhưng mà từ việc đan dược hắn ta đưa cho Bách Lý Thanh Yên cũng có thể nhìn ra thực lực của hắn ta vô cùng cường đại.

Nhưng mà, nếu nói uy lực so với vụ nổ mạnh vừa rồi còn mạnh hơn gấp trăm lần, khiến bọn họ có chút không thể tưởng tượng được.

Phải biết rằng, phòng luyện đan đều có đại trận phòng hộ, có thể đem nóc nhà tòa Lâu Vũ kia thổi bay đi thì đã vô cùng khủng bố rồi.

So với vụ nổ này còn mạnh hơn gấp trăm lần, đó là khái niệm gì vậy?

“Hứ! Không biết ngu xuẩn gọi là gì sao, ngươi cho rằng bản thân là ai cơ chứ? Uy lực so với vụ nổ vừa rồi còn mạnh hơn gấp trăm lần, ngươi biết rõ đó là khái niệm gì sao?”

Vốn dĩ Chúc Vấn vẫn luôn trầm mặc cho đến khi nghe xong lời này lại không nhịn được mà cười nhạo thành tiếng.

Diệp Viễn lại tỏ vẻ như không nghe thấy mà chỉ nhấc chân rời đi.

Dọc theo con đường này, Chúc Vấn không dễ dàng gì mới có thể để tâm cảnh hắn ta bình tĩnh lại được một chút, thái độ Diệp Viễn làm tà hỏa trong lòng hắn ta “Vụt” tăng lên thêm một chút.

“Này tiểu tử kia, ta đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi là kẻ điếc hay sao?” Chúc Vấn lạnh lùng nói.

Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Ngươi đang nói chuyện với ta đấy à? Thế mà ta lại chỉ nghe được tiếng chó sủa loạn đâu đây mà thôi.”

Chúc Vấn nghe thấy thế không khỏi biến sắc, đang muốn nói chuyện lại nghe Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Ta đã nói rồi, kẻ không dám động thủ giết ta, tốt nhất nên đem miệng đóng lại cho thật tốt, đỡ phải tự tìm phiền phức!”

Chúc Vấn tức giận đến mức mắt muốn phun hỏa, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu tử, chúng ta cứ chờ xem! Rồi sẽ có một ngày ngươi phải hối hận mà thôi!”

Diệp Viễn chỉ bĩu môi, vẻ mặt hiện rõ sự khinh thường, tiếp tục đi về phía trước.

Dưới sự dẫn dắt của Chúc Vấn, Ảnh Nguyệt Tông thành một hàng đi tới đám nhà tranh ở bên cạnh Thánh Cảnh Hoàng Linh.

“Đây là nơi các ngươi ở!” Chúc Vấn nhàn nhạt nói.

Sắc mặt Hứa Ngôn trầm xuống rồi nói: “Chúc Vấn, ngươi quá đáng rồi! Nếu ta nhớ không lầm thì đây hẳn là phòng chất củi đúng không?”

Chúc Vấn bĩu môi lại nói: “Các ngươi, loại tông môn thấp kém này còn nghĩ muốn có đãi ngộ tốt sao? Ta đoán rằng các ngươi ở lại đây cũng không được mấy ngày, rất nhanh cũng sẽ dẹp đường hồi phủ.”

Mấy người Ảnh Nguyệt Tông thấy thế ai ai cũng đều là lòng đầy căm phẫn, gia hỏa này, rõ ràng đang lấy việc công trả thù riêng đây mà.

Thật ra Diệp Viễn cũng không mấy để ý, hắn ta chỉ nhàn nhạt nói: “Phòng chất củi thì phòng chất củi thôi, đối với người tu hành trời đất là nơi ở, cớ sao lại để ý những thứ này làm gì.”

Nghe thấy lời này, đồng tử Hứa Ngôn co rụt lại, sau đó kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn.

Tiểu tử này có thiên phú như vậy lại không màng hơn thua.

Có thể nói ra được lời này, chứng tỏ hắn ta đã thoát khỏi thế tục, không biết tâm cảnh đã đạt tới cảnh giới nào rồi.

Mặc dù Hứa Ngôn cũng cảm thấy hổ thẹn không bằng.

Nhưng lời Diệp Viễn nói ra lại làm cho sắc mặt Chúc Vấn trở nên tối sầm.

Vốn dĩ hắn ta mượn việc này để gây oán hận, ai ngờ Diệp Viễn lại không dễ mắc mưu còn nói ra được những lời này.

Vèo!

Đột nhiên, một đoàn hồng nhạt lại hóa thành một đạo lưu quang, cứ thế chui vào trong lòng ngực Diệp Viễn.

Cho dù có là Diệp Viễn, cũng đều mang vẻ mặt ngạc nhiên.

“Bảo Trư! Ngươi đã chạy đi đâu rồi hả Bảo Trư?” Rất nhanh, một giọng nói vô cùng non nớt, mang theo vẻ hốt hoảng truyền đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK