Diệp Viễn nói những lời này đúng thật là những cảm thụ sâu sắc nhất của Bùi Văn Cường.
“Luyện… luyện dược sư?” Trương Thiên Dực không biết nói gì hơn.
Từ bao giờ mà luyện dược sư lại có sức chiến đấu mạnh cỡ này?
Chỉ một tích tắc vừa rồi, Trương Thiên Dực cũng đã cảm nhận được, thành tựu ở thần hồn của Diệp Viễn vẫn cao hơn hắn.
Người kia, quả thực đúng là không thể chọc vào được!
Đối thủ như vậy, làm thế nào để chiến thắng được đây?
“Đúng vậy, ta có mở một tiệm thuốc ở thành CỔ Phong, nếu cần đan dược có thể tới chỗ ta.” Diệp Viễn cười nói.
“… Ta, ta nhận thua!” Trương Thiên Dực nói, vẻ cực kỳ không cam lòng.
Nhưng đối mặt với một tên biến thái như Diệp Viễn, hắn không nhận thua thì liệu còn cách nào chăng?
Công kích thần hồn không so được với người ta, võ đạo cũng không bằng người, ngoại trừ chịu thua ra thì đúng là Trương Thiên Dực không còn biện pháp nào khác.
Ha ha ha, thật khỏng ngờ nha! Người của thành Cổ Phong ta lại giành được quán quân lần này!” Bùi Văn Cường vô cùng vui sướng nói.
Trước đây gã tặng danh ngạch này cho Diệp Viễn chỉ là để báo đáp ơn cứu mạng của Diệp Viễn mà thôi, ai ngờ Diệp Viễn lại mang về cho gã một giải quán quân.
Lần đầu tiên nghe Diệp Viễn nói muốn giành được vị trí đứng đầu, gã còn trách Diệp Viễn, nào ngờ Diệp Viễn hết loại được Nạp Lan Sơ rồi lại đánh bại được Trương Thiên Dực, chiếm được danh vị cao nhất này.
Đây chính là vinh quang tột bậc!
Bánh ít đi, bánh quy lại. Diệp Viễn cho gã cái ‘bánh quy’ này có vẻ hơi lớn quá rồi.
Dương Sâm cũng vui vẻ ra mặt, Diệp Viễn đoạt được quán quân, dĩ nhiên hắn cũng được rạng rỡ mặt mày.
Buổi tối, trong thánh điện, đại trưởng lão Trầm Khâm đang hớn hở hào hứng kế lại tỉ mỉ cuộc tỉ thí chiều nay với Đồ u.
Trong lúc kể, Trầm Khâm không tiếc lời khen ngợi Diệp Viễn.
Diệp Viễn là thiên tài cỡ này, dù ở bất kỳ Thánh Địa nào thì cũng rất được chào đón, huống chi là một Thánh Địa đang xuống dốc như Thánh Địa Xích Hà?
Đồ u trông vẫn có vẻ bình thản hơn, tựa hồ đã sớm biết độ biến thái của Diệp Viễn rồi.
Chờ Trầm Khâm nói xong, Đồ u hỏi: “Tên Diệp Viễn này thật sự chỉ là một võ giả phi thăng từ hạ giới tới ư?”
“Chính xác! Ta đã tự mình điều tra rồi, đồng thời cũng sai người hỏi qua Bùi gia, tên Diệp Viễn này đích thực là một võ giả phi thăng từ hạ giới, hơn nữa mới có ngoài hai mươi tuổi! Thiên tài cỡ này, dù ở Thánh Địa cấp ba cấp bốn thì cũng vô cùng có địa vị. Huống chi hắn còn là một luyện dược sư cực kỳ lợi hại nữa.” Trầm Khâm kích động nói.
Vào thời điểm khó khăn nhất của Thánh Địa Xích Hà lại bất chợt có một thiên tài tuyệt thế như vậy xuất hiện, tuyệt đối là một chuyện làm tăng khí thế cực hiệu quả.
Ánh mắt Đồ u lấp lóe, không biết đang nghĩ gì.
Chiến thắng Trương Thiên Dực, rất nhiều người hết sức vui vẻ, nhưng Diệp Viễn lại chẳng thèm để ý.
Với hắn mà nói, loại thắng lợi này chẳng hề có chút ý nghĩa nào.
Nếu không phải vì cơ hội tiến vào Xích Hà Cốc, hắn còn lười tham dự mấy loại đại hội thi đấu lựa chọn nhàm chán này.
Đêm khuya, Diệp Viễn vẫn giữ thói quen hàng ngày, lẳng lặng cảm ngộ những văn tự màu vàng kim kia.
Qua mấy ngày cảm ngộ, thần hồn của Diệp Viễn vẫn liên tục tăng trưởng, sau hơn chục ngày, thần hồn của hắn đã tăng trưởng bốn mươi phần trăm!
Loại tốc độ tăng này quả thật có thể nói là kinh khủng.
Diệp Viễn không biết, nếu hắn tiếp tục cảm ngộ, liệu có thế dưới tình huống không độ Hồn kiếp mà vẫn đạt được trình độ Đan Tông hay không.
Đột nhiên, tâm ý Diệp Viễn thoáng động, hiện thân ra khỏi Hạo Thiên Tháp.