“Hô… hô… hô!”
Cổ Hàn thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, hắn gần như đã hao sắp hết thần nguyên, mệt đến gần như muốn ngất đi.
Nhưng mà vô luận hắn cố gắng thế nào, cũng không dính được đến một chút góc áo của Diệp Viễn.
Xung quanh lặng ngắt như tờ, bọn họ gần như là ngừng thở.
Cho tới bây giờ, bọn họ đều nghe nói pháp tắc không gian là vô cùng cường đại, là một trong những pháp tắc chí cao.
Nhưng mà pháp tắc không gian cường đại bao nhiêu, bọn họ cũng chưa từng được nhìn thấy tận mắt.
Nhưng mà hôm nay, bọn họ đã chân chính nhìn thấy sự cường đại của pháp tắc không gian!
Không có ai hoài nghi thực lực của Cổ Hàn, dung hợp được hai loại pháp tắc đến trình độ này, thực lực đã vô cùng mạnh.
Nói là vô địch trong những người cùng cấp, cũng không quá đáng.
Nhưng mà, hắn đứng trước Diệp Viễn lại đến một góc áo cũng không sờ tới được!
Tất cả mọi người đều hiểu, nếu như Diệp Viễn muốn giết Cổ Hàn, hắn sống không qua được một hơi thở.
“Quá… quá mạnh! Đây chính là pháp tắc không gian à, quả thực là không thể nào thắng được!”
“Khống chế không gian, đòn tấn công căn bản là không gặp được đối phương, thế thì còn đánh thế nào?”
Thảo nào được gọi là pháp tắc chí cao vô thượng thực lực bậc này, phía dưới Thần Quân Cảnh căn bản là không có ai có thể là đối thủ của Diệp trưởng lão!”
…
Mọi người dần hồi phục tinh thần, đối với sự cường đại của Diệp Viễn, đã có nhận thức thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Thực lực bậc này, sợ rằng chỉ có sức mạnh thế giới của Thần Quân Cảnh, mới có thể phá giải được.
“Ta… ta thua! Hu hu… ta thua rồi!” Cuối cùng Cổ Hàn không cam lòng, rơi nước mắt chịu thua.
Đúng vậy, hắn khóc rồi!
Hôm nay, là lần thất bại thê thảm nhất trong mấy trăm năm qua của hắn.
Chưa từng có một đối thủ nào khiến hắn cảm thấy bất lực như thế.
Cái này khiến lòng tự trọng của hắn bị đả kích, cái cảm giác thất bại mãnh liệt bủa vây lấy hắn.
Đan đạo, bị nghiền ép đến thương tích đầy mình.
Võ đạo, đến góc áo người ta cũng không chạm được.
Thiên tài?
Đây quả thực là một chuyện cười!
Mọi người thấy một màn như vậy, ai cũng há hốc mồm.
Bọn họ không ngờ được, Cổ Hàn này thế mà lại bị ngược đến khóc.
Có điều nghĩ lại, bọn họ cũng hiểu được.
Người cùng tuổi đối đầu với Diệp Viễn, đúng thật là một bi kịch.
Ngay từ lúc mới bắt đầu, đây đã là một sai lầm.
Nếu như không phải như vậy, Diệp Viễn dựa vào cái gì để ngồi lên cái ghế trưởng lão chứ?
Giờ khắc này, mọi người đối với sự cuồng ngạo của Cổ Hàn, đột nhiên lại nhiều thêm một tia đồng cảm.
Ừm, còn có đồng tình.
Một tháng này, ấn tượng Cổ Hàn để lại cho người khác là vô cùng cuồng ngạo, bá đạo, làm cho người ta cảm thấy rất không thoải mái.
Nhưng mà bây giờ xem ra, hắn bất quá cũng vẫn chỉ là một đứa con nít.
Mặc dù tuổi đời của Cổ Hàn lớn hơn không ít so với Diệp Viễn, nhưng mà hiển nhiên hắn không có trải nghiệm truyền kỳ như là Diệp Viễn, đương nhiên không thể nào giống như Diệp Viễn không qua tâm hơn thua như thế.
Diệp Viễn cũng không ngờ được, Cổ Hàn này thế mà lại như vậy, hắn ngây người một chút, sau đó đi lên vỗ vỗ bả vai hắn ta, thản nhiên nói: “Thắng bại là chuyện thường của nhà binh, ngươi chỉ thua một trận, không có gì lớn cả.”
Cổ Hàn đẩy Diệp Viễn ra, rưng rưng nói: “Ta không cần ngươi thương hại! Ngươi bây giờ là lấy tư cách của ngươi thắng tới nhục nhã ta sao? Ngươi đừng mơ!”
Câu nói này, lấy một chút hảo cảm vừa mới xuất hiện trong lòng mọi người lập tức hóa thành bọt nước.
Diệp Viễn cũng không giận, cười nhạt nói: “Ngươi cảm thấy, ta có cần phải thế không?”
Cổ Hàn nghe vậy, không khỏi cứng lại, nhìn Diệp Viễn há miệng một cái nhưng mà không nói ra lời.
Đúng vậy, Diệp Viễn căn bản không phải là người cùng thế giới với hắn!
Chút kiêu ngạo này của mình, ở trong mắt Diệp Viễn căn bản không đáng một đồng!
Người ta là trưởng lão Đan Tháp, là nhân vật cao cấp nhất ở hoàng thành Thiên Ưng.
Mà hắn thì sao?
Hắn đúng là rất có tiềm lực, tương lai cũng có thể trở thành nhân vật cấp cao của hoàng thành Giang Vĩnh.
Nhưng mà, đấy cũng là chuyện của rất nhiều năm về sau.
Sự chênh lệch giữa hắn và Diệp Viễn, sẽ chỉ theo thời gian đưa đẩy mà càng lúc càng lớn chứ không phải càng lúc càng nhỏ!
Diệp Viễn nhìn biểu cảm của hắn, cười nói: “Ngươi chỉ nhìn thấy thực lực của ta, lại không biết ta đã trải qua những gì. Cho tới bây giờ, thực lực cũng không phải là vô căn cứ mà đến, ta có thể đánh bại ngươi, không chỉ là thắng được ngươi ở trên thiên phú. Ta thừa nhận, ngươi đúng là có thiên phú dị bẩm, nhưng mà nghìn vạn năm sau, ngươi chưa chắc đã có thể mạnh hơn đệ tử của hoàng thành Thiên Ưng chúng ta! Cho nên, ngươi tới luận bàn, chúng ta hoan nghênh. Nhưng mà cách làm việc của ngươi, quá bá đạo, chúng ta không chào đón.”
Cổ Hàn nghe lời này, mới biết được vì sao Diệp Viễn xuất thủ.
Hắn chợt phát hiện, có phải là hắn quá đáng rồi không?
Chiến thắng đối thủ, còn muốn nhục nhã đối thủ, loại chuyện này đặt trên người ai người đó cũng sẽ không vui.
“Ta… ta sai rồi!” Cổ Hàn thấp giọng nói.
Nam tử cầm kiếm có chút hoài nghi có phải là mình nghe lầm rồi không, tiểu sư đệ thế mà lại nhận sai với người khác!
Tiểu sư đệ cao ngạo như thế, thế mà lại nhận sai với người khác!
Mọi người hai mặt nhìn nhau, ai cũng đều há hốc mồm.
Người thanh nhiên kiêu căng khó thuần này, thế mà lại nhận sai với Diệp trưởng lão!
Mạnh mẽ!
Diệp Viễn nhìn Cổ Hàn, cười nói: “Nếu như ngươi muốn thắng đệ tử thiên tài của hoàng thành Thiên Ưng, ta cũng chẳng muốn quản ngươi. Nhưng mà ngươi thắng rồi còn muốn làm nhục đối thủ, ta không nhìn được. Ngươi đây là đang đánh vào mặt của hoàng thành Thiên Ưng, ta thân là trưởng lão Đan Tháp, đương nhiên sẽ xuất thủ giáo huấn ngươi. Ngươi đi đi, dựa vào thiên phú của ngươi, tiền đồ tương lai không thể tưởng tượng được. Nhưng mà, nếu ngươi vẫn luôn không coi ai ra gì như vậy, sớm muốn gì cũng sẽ chịu thiệt. Hôm nay ta chỉ xuất thủ giáo huấn ngươi, nhưng mà nếu gặp kẻ địch thì chỉ sợ họ sẽ không bỏ qua cho ngươi đơn giản như vậy.”
“Ta… Đa tạ Diệp trưởng lão giáo huấn!” Cổ Hàn cắn răng nói.
Nói xong, Cổ Hàn cung kính bái ba bái với Diệp Viễn, xoay người rời đi.
Nam tử cầm kiếm sợ Cổ Hàn xảy ra chuyện, vội vàng đuổi theo.
“Tiểu sư đệ, đệ… đệ không cần để trong lòng. Thắng bại là chuyện bình thường của nhà binh, lần sau chúng ta thắng lại là được!” Một sư huynh nói.
Cổ Hàn liếc hắn một cái, nói: “Sư huynh, huynh cảm thấy ta có cơ hội thắng hắn sao?”
Ngươi sư huynh kia nghe vậy không khỏi cứng lại, hắn rất muốn nói có thể, nhưng mà hắn biết, nếu như không có tình huống nào bất ngờ xảy ra, sợ rằng cả đời Cổ Hàn cũng không đuổi kịp Diệp Viễn.
Chênh lệch giữa bọn họ, căn bản không phải dùng nỗ lực là có thể bù đắp được!
Cổ Hàn bỗng nhiên xoay người, nói với nam tử cầm kiếm: “Đại sư huynh lần này trọng bảo xuất thế, ta cũng muốn đi!”
Nam tử cầm kiếm cũng chẳng có mấy bất ngờ, cười nói: “Ta không có ý kiến, có điều… vẫn là phải đợi sự đồng ý của sư tôn mới được.”
Cổ Hàn gật đầu, xoay người rời đi.
…
“Chậc chậc, Diệp trưởng lão chính là Diệp trưởng lão, thực lực quá trâu bò!”
“Đúng vậy, mấy ngày này tiểu tử kia được nước lấn tới, Diệp trưởng lão chẳng những ngược hắn đến khóc mà còn khiến hắn ngoan ngoãn nhận sai. Loại phương pháp này, ta phục!”
“Cái dạng thiên tài gì, một khi gặp Diệp trưởng lão, vậy thì chính là một loại bi ai!”
“Ha ha, Diệp trưởng lão nhất định là sát thủ thiên tài! Tống Khải Dương trước đây cũng là như thế, bây giờ Cổ Hàn này cũng là như vậy.”
…
Tin tức Diệp Viễn ngược Cổ Hàn đến khóc, khiến mọi người nói chuyện say sưa.
Ngược Cổ Hàn, đều ở trong dự liệu của mọi người.
Nhưng mà bọn họ không ngờ được, Cổ Hàn cuối cùng lại chủ động nhận sai, thái độ thành khẩn.
Thiên tài kiêu căng khó thuần như vậy, đây quả thực là khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Trong vọng lâu, Lăng Tử Khôn cuối cùng thở dài, nói với Nhược Hư: “Nhược Hư, thời gian cũng gần đến rồi, chúng ta cũng nên nói một chút chính sự.”