Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Nguyễn Song Châu rất khó coi, gật gật đầu nói: "Dường như tình hình trước mắt, Nguyễn mỗ cũng không sự lựa chọn nào tốt hơn.”

Chỉ với một câu nói, coi như đây là lời tuyên thệ để tạo dựng nên sự đồng minh tạm thời.

Hàn Thông nói: "Hai vị Thần Vương, trước tiên cứ đánh một trận, hay là mọi người lựa chọn tiến vào Hoàng Lương Sơn sau đó dựa vào cơ duyên của mỗi người?”

Sắc mặt của Nguyệt Linh Ngữ cùng Chu Bá Bình đều vô cùng khó coi, vừa rồi bọn họ đã được chứng kiến uy lực của thần khí, một kích đã đánh cho siêu phẩm thánh khí xuất hiện vết nứt, cái này căn bản là không cách nào đánh được!

Nhưng mà cứ để bọn hắn đi vào như vậy thì hai người lại không cam lòng.

Trong lúc nhất thời, cả hai người đều yên lặng không nói gì, hiển nhiên là không thể đưa ra được quyết định chắc chắn.

"Đánh nhau có cái gì tốt, nhiều lắm cũng chỉ làm tổn thương hòa khí? Nếu tất cả mọi người đều đã tiến vào rồi thì chi bằng cứ cùng nhau tiến vào Hoàng Lương Sơn, còn về việc ai có thể đạt được Nhật Nguyệt Thiên Đồng thì chính là dựa vào bản lãnh của riêng mình.” Bỗng nhiên Diệp Viễn lên tiếng nói.

Lời vừa nói ra, ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Diệp Viễn.

Tiểu tử này, lá gan cũng thật là lớn?

Đối thoại giữa Thần Vương với nhau vậy mà hắn cũng dám xen mồm vào.

Sắc mặt Chu Bá Bình đen lại, nói: “Tiểu tử, ngươi là cái thá gì? Ngươi có biết là Nhật Nguyệt Thiên Đồng có ý nghĩa như thế nào đối với hai nhà Chu, Nguyệt không? Nói một cách đơn giản, nếu như thật sự bị người ngoài đoạt mất thì ngươi sẽ đảm đương nổi sao?”

Chu Ngạn đứng một bên cười nhạt, Diệp Viễn ra mặt vào lúc này không phải là đang tự tìm phiền phức hay sao?

Đừng nói là Chu Bá Bình, sợ rằng ngay cả Nguyệt Linh Ngữ cũng sẽ không cho hắn một thái độ tốt.

Quả nhiên, hắn chứng kiến được sắc mặt lạnh lẽo của Nguyệt Linh Ngữ, nàng lên tiếng nói: “Chu Bá Bình, Diệp Viễn là rể của Nguyệt gia ta! Cho dù có giáo huấn, cũng không tới phiên ngươi! Hắn nói như thế chắc chắn có lý do của hắn, ngươi nghe xong rồi nói cũng không muộn!”

Mấy người đang chờ xem kịch vui khi nghe thấy những lời này thì suýt chút nữa tan vỡ.

Bọn họ làm sao cũng không ngờ rằng Nguyệt Linh Ngữ lại vì Diệp Viễn mà gây hấn với Chu Bá Bình.

Diệp Viễn cười nói: “Hàn Thông có thần khí trong tay, thực lực tuyệt đối không thua hai người các ngươi. Bây giờ liều mạng ở đây, ai cũng không chịu nhường nhịn. Thế nhưng hai vị đừng quên một điều, cả hai bọn họ đều là kẻ quỷ quyệt, cái đồng minh này được thành lập cũng là vì bị các ngươi áp bách. Ngược lại, nếu như thả cho bọn họ vào bên trong, nếu quả thật gặp phải Nhật Nguyệt Thiên Đồng thì sợ rằng bọn họ cũng sẽ tự đấu đá lẫn nhau. Đến lúc đó, các ngươi cứ ngồi làm ngư ông đắc lợi là được rồi.”

Lời này của Diệp Viễn nói rất lớn, căn bản là không hề có ý tứ kiêng kỵ đám người Hàn Thông.

Nhưng lời này vừa nói ra thì ngay cả bọn người Hàn Thông cũng không có cách nào phản bác lại.

Ngăn cản không bằng khai thông, chính là ý này.

Nguyệt Linh Ngữ không khỏi cười một tiếng, nói: "Vẫn là tiểu tử ngươi thông minh! Được, vậy thì nghe theo ngươi!”

Chu Bá Bình há hốc miệng, nhưng cũng không nói gì thêm.

Dựa theo tình thế hiện tại thì nếu động thủ thật thì sợ rằng sẽ phải liều mạng đến lưỡng bại câu thương. Đã như vậy, chi bằng cứ để bọn hắn đi vào.

"Tâm cơ của tiểu tử này thật thâm sâu! Chỉ với một câu nói mà đã khiến cho việc chúng ta vừa mới kết thành đồng minh mà đã bị lung lay.” Hàn Thông cắn răng nói.

Vốn cưỡng ép Nguyễn Song Châu kết đồng minh với bọn họ, vừa lúc có thể lợi dụng hắn một chút.

Nhưng mà Diệp Viễn lại nói ra một cách trắng trợn như vậy, khẳng định Nguyễn Song Châu sẽ có cảnh giác nhiều hơn. Có một số việc sẽ khó mà thực hiện.

...

Mọi người đi tới trước mặt màn sáng, thế nhưng không một ai dám tiến lên trước một bước.

Bởi vì... màn sáng chính là một tòa đại trận, uy lực cực mạnh!

Ở đây không ai là tay mơ, cho nên sẽ nhìn ra được thực hư.

Sở dĩ bọn họ một mực chờ ở ngoài màn sáng, chính là vì đang đợi Hàn Thông đến!

Trong tay Hàn Thông cầm thần khí, ngay cả không gian bí cảnh cũng có thể phá vỡ được, vậy thì để phá vỡ đại trận này hẳn là không nói chơi.

“Ha ha, đại trận m Dương Nghịch Chuyển, đây chính là đại trận cấp chín đỉnh phong! Trừ phi Đại Diễn Thần Vương có mặt ở đây, bằng không thì có ai dám nhẹ nhàng bước qua?” Hàn Thông cười nói.

Nguyễn Song Châu nói: “Các hạ có điều kiện gì, nói thẳng đi.”

Hàn Thông cười cười, nói: "Nói chuyện với người thông minh thật dễ chịu! Nguyễn huynh, ngươi và ta đã kết thành đồng minh, tất nhiên là sẽ cùng tiến cùng lùi, mang ngươi đi vào là điều chắc chắn. Chỉ là, Hàn mỗ chỉ cần Nhật Nguyệt Thiên Đồng, những đồ vật khác Nguyễn huynh có cầm một vạn món cũng không liên quan đến Hàn mỗ. Thậm chí nếu cần thì Hàn mỗ sẽ ra tay tương trợ, ngươi thấy thế nào?”

Sắc mặt Nguyễn Song Châu trầm xuống, hừ lạnh nói: “Các hạ tính toán thật là hay! Những người tới nơi này, có người nào là không hướng về Nhật Nguyệt Thiên Đồng chứ? Bằng không thì dựa vào thực lực của ta cần gì phải phiêu lưu mạo hiểm để đắc tội với hai nhà Chu, Nguyệt để xông vào nơi đây? Nói cho cùng thì việc này cũng chỉ là được ăn cả ngã về không thôi! Cùng lắm đến lúc đó Nguyễn mỗ thối lui thì có khi hai vị kia cũng sẽ không quá làm khó dễ. Còn về phần ngươi thì khó mà nói được!”

Nguyễn Song Châu là Thần Vương tán tu, tới lui thoải mái, nếu thật sự không đạt được Nhật Nguyệt Thiên Đồng thì cũng sẽ không có tổn thất gì. Nhưng mà, ngay cả thần khí Hàn Thông cũng đã lấy ra rồi, hắn địch không lại!

Về điểm này, làm sao Nguyễn Song Châu lại có thể nhìn không ra chứ? Muốn dùng việc đi qua màn sáng để chèn ép hắn, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?

Hàn Thông cười cười, nói: “Được rồi, đã như vậy thì xem ra nếu Hàn mỗ không mang theo Nguyễn huynh đi vào thì có khi không thể thực hiện! Cũng được, đến lúc đó cứ dựa vào bản lĩnh của mình thôi.”

Vốn Hàn Thông có tính toán của riêng mình, nhưng lại bị Diệp Viễn vạch trần, bây giờ muốn để cho Nguyễn Song Châu ra sức là chuyện không có khả năng.

Cho nên hắn muốn dùng việc đi qua màn sáng để chèn ép Nguyễn Song Châu, hy vọng có thể buộc hắn đi vào khuôn khổ. Ai ngờ tên Nguyễn Song Châu này cũng không phải dạng dễ đánh lừa, vậy mà còn cắn ngược lại hắn một miếng.

Hàn Thông đi tới phía trước màn sáng, nói với những người đứng bên cạnh: “Một lát nữa ta mở Linh Tê Phá Diệt Kính ra, các ngươi cứ đứng ở bên cạnh ta, phải hết sức cẩn thận!”

“Vâng, đại nhân!” Mọi người đáp.

“Diệp Viễn, uy lực của đại trận m Dương Nghịch Chuyển này vô cùng mạnh, chút nữa ngươi và Ly Nhi nhớ theo sát!” Lúc này, Nguyệt Linh Ngữ cũng phân phó Diệp Viễn.

Diệp Viễn nghe vậy lại cười nói: “Linh Ngữ tỷ chỉ cần để ý mang theo Nguyệt Kiếm Phong đi qua là được rồi, ta và Ly Nhi cũng không cần tỷ tỷ phải bận tâm.”

Nguyệt Linh Ngữ sững sờ, có chút không dám tin tưởng nói: "Mấy tên cường giả Đạo Huyền Cảnh kia đều không dám tùy tiện tiến vào đại trận, ngươi có nắm chắc không?”

“Ha ha, Linh Ngữ tỷ yên tâm. Ngươi mang theo bốn người bọn ta, sợ rằng sẽ có chút cật lực. Như vậy thì ngược lại càng khiến cho mọi người gặp nguy hiểm hơn, chi bằng cứ để tự bọn ta tới.” Diệp Viễn cười nói.

“Oành!”

Đúng lúc này, Hàn Thông thôi động thần khí, cường thế mở ra một cái lối đi trên màn sáng.

“Đi!”

Hàn Thông ra lệnh một tiếng, sau đó cùng Nguyễn Song Châu bước vào trước, những người khác theo sát phía sau.

Những tên võ giả ngoại lai kia thấy thế, lập tức xông vào trong thông đạo như một làn khói.

Nhưng mà, đại trận m Dương Nghịch Chuyển có năng lực khôi phục cực mạnh, rất nhanh đã tu bổ xong hoàn toàn thông đạo vừa được mở ra trước đó.

“A a...”

Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết nối dài một mảnh.

Mấy tên cường giả Đạo Huyền Cảnh kia, hiển nhiên là không thể kiên trì trong đại trận này bao lâu thì đã hoàn toàn bị cắn giết.

Đại trận này ẩn chứa hai lực lượng m, Dương cứ không ngừng chuyển đổi lẫn nhau. Người không biết trận pháp khi rơi vào bên trong, rất nhanh sẽ bị lực lượng cuồng bạo của m Dương Luân Chuyển xé thành từng mảnh nhỏ.

“Chúng ta cũng đi vào thôi!” Diệp Viễn nhàn nhạt nói một câu, mang theo Nguyệt Mộng Ly nhấc chân đi vào.

Lúc này, đại trận lại không hề nhấc lên chút sóng lớn nào!

Nhìn thấy cảnh này, Nguyệt Linh Ngữ không khỏi biến sắc. Võ giả Đạo Huyền Cảnh trung kỳ cũng không thể đột phá được đại trận, vậy mà Diệp Viễn lại có thể đi vào một cách dễ dàng như vậy!

------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK