Trước đó Diệp Viễn đã dự đoán, ước chừng cần hai ba ngày. Hiện tại vừa mới qua hai ngày, quả nhiên Lục Nhi đã tỉnh lại.
Hô hấp của Lục Nhi trở nên bình ổn trở lại, chậm rãi mở mắt, ánh mắt có chút mê mang.
“Ta, ta ở nơi nào đây? Chẳng lẽ là đã chết rồi sao?”
“Ngươi nha đầu ngốc này, nhìn kỹ một chút chúng ta là ai. Ngươi đây là đang rủa chúng ta chết sao?” Nam Phong Chỉ Nhu tức giận nói.
Nam Phong Nhược Tình lôi kéo y phục của nàng một chút, trừng mắt với nàng một cái, mới nói với Lục Nhi: “Lục Nhi, ta là Nam Phong Nhược Tình đây, ngươi không nhớ ta sao?”
Lục Nhi quan sát tỉ mỉ Nam Phong Nhược Tinh một lúc, bỗng nhiên kinh ngạc nói: “A. Ngươi không phải Phong lão sư sao? Sao ngươi có vẻ như trở nên không giống. Giống như, giống như trẻ ra. A… Thật xin lỗi, ta ta…”
Khuôn mặt Nam Phong Nhược Tinh đỏ lên, nói ra: “Đây là may mắn mà có thiếu gia của ngươi, hắn luyện chế ra một loại đan dược cho chúng ta, sau khi chúng ta ăn vào, thì biến thành như vậy. Đúng rồi, bây giờ ngươi cảm giác thế nào? Thiếu gia của ngươi vì cứu ngươi, một tháng này là ra sống vào chết đấy.”
Lục Nhi nghe xong kinh hãi nói: “Thiếu … thiếu gia hắn không có việc gì chứ?”
“Ha ha, đương nhiên không có việc gì. Mạng của thiếu gia ngươi lớn lắm, sao có thể dễ dàng chết như vậy.”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận cười to, chính là Diệp Viễn.
Lục Nhi vừa nghe thấy thanh âm của Diệp Viễn, lập tức vui mừng quá đỗi, liền muốn từ trên giường đứng lên, Diệp Viễn vội vàng đi lên đỡ lấy, oán giận nói:
“Nằm tốt cho ta. Làm loạn cái gì. Bây giờ ngươi còn có chút suy yếu, nghỉ ngơi cho thật tốt một chút.”
Lục Nhi nhìn thấy Diệp Viễn, nước mắt chảy xuống không ngừng được: “Thiếu gia, ta, ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại thiếu gia nữa, hu hu…”
Diệp Viễn vỗ nhè nhẹ mái tóc Lục Nhi, cười nói: “Nha đầu ngốc, có thiếu gia ở đây, làm sao ngươi chết được.cho dù ngươi tiến vào điện Diêm Vương, thiếu gia cũng có thể đem ngươi kéo trở về được. Không nên suy nghĩ lung tung, ta chuẩn bị cho ngươi một chút đan dược khôi phục nguyên khí, ngươi điều tức cho tốt một chút, sau đó chúng ta về nhà.”
Hậu viện của Diệp gia, Diệp Hàng và Diệp Viễn ngồi đối diện với nhau.
“Viễn nhi, mới một tháng không gặp, không ngờ ngươi cũng đột phá đến Linh Dịch tầng hai rồi.”
Diệp Hàng nhìn Diệp Viễn, mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo. Nhìn thấy nhi tử tiến bộ thần tốc, còn vui vẻ hơn so với chính hắn đột phá.
“Ha ha, cảnh giới Ngưng Tinh tầng hai của phụ thân vững chắc xuống rồi, cũng thuận lợi đột phá đến trung cấp đại Đan sư. Lần này Vạn Đông Hải làm cái đại hội phẩm đan này, sợ là phải nhấc đá nện chân của mình rồi.” Diệp Viễn cười nói.
“Ha ha, đây đều là công lao của ngươi. Nếu không phải ngươi truyền cho ta hai môn công pháp kia, lần này Dược Hương Các chúng ta cũng chỉ có thể tránh né mũi nhọn mà thôi.”
“Hừ. Tránh né mũi nhọn sao? Vạn gia và Tô gia, lần này ta nhất định phải đem bọn hắn nhổ tận gốc. Nếu như không phải mạng ta lớn, không biết đã bị người của hai nhà này hại chết bao nhiêu lần rồi.” Nói đến Vạn gia và Tô gia, oán khí của Diệp Viễn rất lớn.
Tính cả một lần trước kia, Vạn gia và Tô gia mưu hại mình đã không dưới ba bốn lần.
Nhất là Tô Vũ Bách lần kia, nếu như không phải thời khắc mấu chốt Hô Diên Dũng đứng ra, hắn đã sớm thành vong hồn rồi.
Diệp Hàng lại lắc đầu thở dài: “Coi như thực lực của ta có chỗ đột phá, muốn đem hai nhà này nhố tận gốc, chỉ sợ vẫn là chưa đủ sức lực đâu.”
“Phụ thân yên tâm, ngươi cứ việc liên thủ với hoàng thất đối địch. Thời khắc mấu chốt, ta sẽ cho bọn hắn một cái kinh hỉ to lớn.”
“A… Chỉ giáo cho?” Diệp Hàng hơi kinh ngạc nói.
Tại Tân quốc, thực lực của Tô gia cực mạnh, ngay cả hoàng thất cũng vô cùng kiêng kỵ.
Càng quan trọng hơn là, Tô gia có chỗ dựa ở u Vân tông, Nam Phong gia vẫn luôn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thế lực của tông môn, cũng không phải hoàng thất phàm tục có thể chống lại. Chỉ riêng u Dương gia, tùy tiện phái một tên Ngưng Tinh tầng bảy tầng tám tới, là có thể quét ngang hoàng thất, chứ đừng nói chi là, Ngưng Tinh cảnh ở thế lực bên trong tông môn, chỉ là bước khởi đầu mà thôi.