Đương nhiên Vô Trần không lo lắng cho Diệp Viễn, hắn luyện hóa một phần Tiểu Thông Thiên Sơn, chỉ cần không tự tìm đường chết, thiên đạo Thông Thiên Sơn sẽ không nghiền ép hắn.
Mặc dù không có Tiểu Thông Thiên Sơn, thực lực của Diệp Viễn đã có thể so với Thần Quân tầng một, đủ để ngăn uy áp của Thông Thiên Sơn.
Chỉ là loại thực lực này, Diệp Viễn không động thủ, người ngoài cũng sẽ không nhìn ra.
Từ chỗ lão ma rượu đi ra, vẻ mặt Diệp Viễn cũng là vô cùng nghi hoặc, Vô Trần đơn giản nói lại một lần chuyện của lão ma rượu.
Hóa ra, lão ma rượu là người hầu trước đây Tiên Lâm Thiên Tôn thu nhận.
Lúc trước, Tiên Lâm cứu mạng hắn, hắn liền theo Tiên Lâm, trung thành tận tâm với Tiên Lâm.
Có điều, về sau bởi vì do nhiều nguyên nhân, lão ma rượu lại rời khỏi Tiên Lâm, trở thành người quản lý của tiểu trấn Thiên Lộc.
Vô Trần bảo Diệp Viễn tới tiểu trấn Thiên Lộc, đương nhiên chính vì nghĩ đến điểm ấy.
Lúc trước, lão ma rượu nghe nói Tiên Lâm Thiên Tôn chết, đã từng khóc lớn ba ngày ba đêm.
Hắn lập chí báo thù cho Tiên Lâm nhưng mà thực lực của hắn quá yếu, nên bây giờ mới mỗi ngày mượn rượu giải sầu.
Kẻ thù của Tiên Lâm là cường giả Thiên Đế, muốn đột phá đến cảnh giới Thiên Đế là khó khăn bậc nào?
Mấy ngày sau, đúng lúc là kỳ hạn một năm.
Bên trên Thông Thiên Sơn, một vệt sáng từ từ kéo dài, rơi xuống mặt đất ngoài trấn nhỏ.
Tất cả võ giả đi Thông Thiên Sơn đều tập trung ở vùng đất hoang vu này.
Trên tay bọn họ cầm một tấm lá bài gỗ, đây chính là trình tự bảng số mà lão ma rượu cấp.
Người không có tấm bảng bỗ, không được phép lên Thông Thiên Sơn.
Đây không phải là quy định của Thông Thiên Sơn, mà chỉ là quy định của trấn nhỏ ở chân núi phía nam.
Trác Hàm liếc một cái, chợt phát hiện trên tay Diệp Viễn không có tấm bảng gỗ, nháy mắt hiểu ra cái gì đó.
“Ha ha, tiểu tử, ngươi ngay cả tấm bảng gỗ cũng không có, chạy tới làm cái gì? Ta suýt chút nữa quên mất, ngày đó, chúng ta lấy đã là tấm bảng gỗ cuối cùng, các ngươi đến sau, cho nên… còn phải chờ một năm! Ha ha ha…” Trác Hàm cười to nói.
Ngày đó, trong cơn giận giữ nên hắn cũng không có chú ý chuyện này.
Bây giờ, hắn nhớ lại, bọn họ vừa vặn nhận tấm bảng gỗ cuối cùng, đương nhiên Diệp Viễn kia không có tấm bảng gỗ.
Đám người Lãnh Thu Linh tới sớm hơn một chút, bọn người Trác Hàm theo sát phía sau.
Phía sau nữa, chính là Diệp Viễn và Ninh Thiên Bình.
Tiếng cười to của Trác Hàm, lập tức gây nên sự chú ý của không ít người.
“Ta biết, ngươi là đến nhìn Lãnh sư muội! Ha ha, ngươi cho rằng nàng bắt ngươi làm bia đỡ đạn, bổn thiếu sẽ không nhìn ra sao? Chắc ngươi sẽ không cho là nàng thật sự có ý với ngươi đó chứ? Đừng có nghĩ cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, ngươi và nàng căn bản không phải cùng một thế giới, một con kiến hôi như ngươi, vĩnh viễn không hiểu được chênh lệch giữa hai người, hết hy vọng đi!” Trác Hàm không lưu tình chút nào mà hạ thấp Diệp Viễn.
“Không phải chứ? Một Quy Khư Cảnh, lại muốn cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, theo đuổi Lãnh Thu Linh?”
“Thực sự là không biết tự lượng sức mình! Cũng không tự mình soi gương xem, bản thân là đức hạnh gì!”
“Hắc hắc, lại một Quy Khư Cảnh muốn chết, đi Thông Thiên Sơn, ngay cả mạng cũng không còn mà còn muốn theo đuổi Lãnh mỹ nhân!”
…
Hiển nhiên, danh tiếng của Lãnh Thu Linh rất lớn, võ giả Thần Quân Cảnh ở đây, có không ít người quen biết nàng.
Trác Hàm vừa nghe nói như vậy, lập tức càng thêm trào phúng Diệp Viễn.
Con người chính là có loại tâm lý này, đó là bọn họ không chiếm được, nhưng mà càng không nhìn nổi người khác chiếm được.
Mặc dù giữa Diệp Viễn và Lãnh Thu Linh không có gì, nhưng mà Trác Hàm lại làm cho hắn thành sự chú ý của nhiều người.
Hiển nhiên Lãnh Thu Linh cũng nghe thấy lời Trác Hàm nói, nhất thời tức giận đến nổi trận lôi đình, cả giận nói: “Trác Hàm, còn nói hươu nói vượn nữa, có tin ta xé cái miệng của ngươi không?”
Trác Hàm lại cười nói: “Lãnh sư muội, lẽ nào ta nói không đúng sao? Chắc không phải ngươi thật sự thích tiểu tử này đó chứ?”
Sắc mặt Lãnh Thu Linh lạnh lẽo, nói: “Chuyện đó không liên quan đến ngươi!”
Trong lòng Diệp Viễn thở dài một tiếng, Lãnh Thu Linh nói như thế, chẳng phải là càng tô càng đen sao?
Quả nhiên, có không ít người đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn về phía Diệp Viễn, có một vài ánh mắt tương đối không tốt.
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì hắn đã bị giết vô số lần rồi.
“Ngu xuẩn, ngươi đừng có nghi hoặc đoán lung tung. Ta tới là để đi Thông Thiên Sơn.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Sắc mặt Trác Hàm lạnh lẽo, giận dữ nói: “Tiểu tử, ngươi rất có can đảm! Có bản lĩnh thì hãy ở trấn nhỏ chân núi phía nam tránh cả đời, vĩnh viễn cũng đừng có đi ra ngoài! Ta muốn xem xem, ngươi không có tấm bảng gỗ, làm thế nào để đi Thông Thiên Sơn, ngươi coi thủ vệ của trấn nhỏ ở chân núi phía nam đều là ăn chay sao?”
Lúc này, lão ma rượu cùng hai người thiết giáp, vừa uống rượu vừa đi qua bên này.
“Trên tay có bảng gỗ, lần lượt xếp hàng trình ra cho ta!” Mắt lão ma rượu lờ đờ say, mông lung nói.
Những người đang xem náo nhiệt kia, lúc này không dám thất lễ, lập tức xếp thành hàng theo bảng số.
Vẻ mặt Trác Hàm đắc ý nhìn về phía Diệp Viễn, chuẩn bị nhìn hắn kinh ngạc.
Ai cũng biết, lão ma rượu này cao thâm khó lường.
Một khi hắn không cao hứng, vậy thì hậu quả đó tương đối đáng sợ.
Trong lòng Trác Hàm cười lạnh nói: “Tên ngu xuẩn không biết sống chết, ta xem ngươi còn ngông cuồng thế nào! Tốt nhất là chọc người thủ trấn này tức giận, giết chết tên tiểu tử đáng ghét nhà ngươi!”
Mắt lão ma rượu say lờ đờ lim dim liếc nhìn Diệp Viễn, cười cười, đột nhiên nói với hai người bên cạnh: “Hai người các ngươi, đưa bản gỗ cho hai người bọn họ.”
Hai người kia sững sờ, hoài nghi không biết có phải là mình nghe nhầm rồi không.
Trác Hàm cũng là biến sắc, không biết đây là đang làm cái gì.
“Đại… đại nhân, ngài… ngài đang nói cái gì?”
Sắc mặt lão ma rượu phát lạnh, hai người kia giống như bị bóp lấy yết hầu, sắc mặt trở nên hết sức khó coi.
“Ta nói, các ngươi đưa hai tấm bảng gỗ cho hai người bọn họ, nghe không hiểu sao?” Lão ma rượu lạnh lùng nói.
Lần này, bọn họ nghe rõ rồi.
Hai người này đều là sư đệ của Trác Hàm, bọn họ dùng ánh mắt cầu xin nhìn sang Trác Hàm.
Vẻ mặt Trác Hàm cũng là khiếp sợ, hoàn toàn không hiểu xảy ra chuyện gì.
Hắn đi lên trước, cung kính chắp tay nói với lão ma rượu: “Đại nhân, rõ ràng là chúng ta tới trước, tại sao lại phải nhường bảng gỗ?”
Lão ma rượu thản nhiên nói: “Lão tử bảo ngươi đưa thì đưa đi, ở đâu ra nhiều lời như thế?”
Bên cạnh, những người khác cũng là vẻ mặt khiếp sợ, hoàn toàn không hiểu vì sao lại phát sinh loại chuyện này.
“Đây là xảy ra chuyện gì vậy? Tới trấn nhỏ ở chân núi phía nam này nhiều lần như vậy rồi, còn chưa bao giờ gặp loại chuyện này.”
“Đúng vậy, vẫn luôn là theo thứ tự tới trước được trước, tới sau được sau, vì sao hai tiểu tử kia có thể chen ngang?”
“Lẽ nào bọn họ là con cháu hậu bối của vị đại nhân kia? Nhìn cũng không giống mà!”
…
Đôi mắt đẹp của Lãnh Thu Linh vô cùng khiếp sợ nhìn về phía Diệp Viễn.
Càng ngày nàng càng phát hiện, mình nhìn không thấu tên tiểu tử xấp xỉ tuổi mình này.
Rõ ràng tư chất kém cỏi, nhưng lại hết lần này tới lần khác để lộ các loại quỷ dị trên người.
Trác Hàm bị lời nói của lão ma rượu, làm cho kinh ngạc.
Hắn vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, vẻ mặt hoàn toàn mơ hồ.
Nếu như là người khác, hắn nhẫn nhịn cũng thôi đi, nhưng người này lại cứ là Diệp Viễn!
Thế là, hắn nhắm mắt nói: “Đại nhân, ta… ta không phục! Dựa… dựa vào cái gì?”
Lão ma rượu thản nhiên nói: “Dựa vào cái gì? Dựa vào trấn nhỏ ở chân núi phía nam này là lão tử quản! Lời lão tử nói, chính là thánh chỉ!”