Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này tiểu hồ ly đã bị trọng thương sắp chết, cho nên không có cách nào duy trì trạng thái hình người, mà đã biến về bản thể của nó.

Ngọc Hoan ngồi bên giường, thấy Diệp Viễn hô hoán ầm ĩ, bất giác cau mày: “Hinh Nhi đã đang hấp hối sắp chết rồi, ngươi làm ầm như vậy, có phải là chán sống rồi không?”

Nếu như không phải bà ta đang bận ôm Ngọc Hinh, không tiện ra tay, bằng không đã giết chết Diệp Viễn rồi.

Diệp Viễn liếc mắt nhìn Ngọc Hoan, không vui nói: “Bà à, nếu bà không muốn để nàng ta chết, thì mời bà tránh ra cho! Ta cho bà ba hơi để suy nghĩ, nếu bà không tránh ra ta cũng sẽ phủi mông đi luôn!”

Ngọc Hoan bất giác lặng người trước bộ dạng của này của Diệp Viễn, bà ta không ngờ Diệp Viễn lại dám nói át cả lời của bà ta, không cho bà ta cơ hội nói lại!

Nét mặt bà ta vẫn do dự không quyết, nhưng Diệp Viễn đã bắt đầu đếm ngược.

“Ba!

“Hai!”

Ngọc Thư trông thấy Ngọc Hoan vẫn đang do dự, không kìm được vội vàng nói: “Ngọc Hoan lão tổ, để Diệp Viễn ca ca thử đi?”

“Khoan đã!” cuối cùng Ngọc Hoan cũng đã lên tiếng.

Bà nhẹ nhàng đặt con tiểu hồ ly đó xuống, đi tới trước mặt Diệp Viễn hung hăng nói: “Nếu như ngươi dám lừa ta, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”

Diệp Viễn cũng không thèm để ý tới bà ta, liền vòng qua người bà ta đi thẳng tới bên giường, kiểm tra vết thương của con tiểu hồ ly.

Hắn đột nhiên quay đầu lại nói:

“Nhìn gì mà nhìn, còn không bảo bọn họ cút hết ra? Đừng đứng đây cản trở ta! À… Ngọc Thư ở lại, còn những người khác cút ra hết!”

“Ngươi!” Ngọc Hoan định phát hoả, nhưng cố gắng kìm chế, nói với mọi người: “Đi ra hết cho ta!”

Người đã đi ra rồi, nhưng Ngọc Hoan rất bực tức trước thái độ của Diệp Viễn.

Tên tiểu tử này lại dám đuổi cả ta ra, thật đúng là chán sống rồi mà!

Nếu như hắn thật sự có thể cứu sống được Hinh Nhi đương nhiêu là chuyện tốt, nhưng nếu như không cứu sống được, hẳn nhất định phải chịu trận lôi đình của ta.

“Lão tổ, đó không phải là nhân loại sao? Hắn ta có thể cứu sống thiếu chủ không?”

“Đúng vậy, lão tổ, một võ giả nhân loại làm sao có thể chữa khỏi được vết thương cho thiếu chủ? Hơn nữa vết thương của thiếu chủ, đến ngay cả ngài đích thân ra tay cũng còn không làm gì được.”

“Lão tổ, theo ta thấy tên nam nhân đó nhất định cũng chẳng có ý tốt gì! Hắn biết bản thân không thể sống được nữa, cho nên mới đến làm loạn như vậy!”

Đám đông mỗi người một câu, nhưng chung quy lại không ai tin Diệp Viễn có thể cứu được Ngọc Hĩnh.

Thuật luyện dược của yêu tộc và thuật luyện dược của nhân loại vốn là hai hệ thống khác biệt hoàn toàn.

Chỉ có rất ít luyện dược sư nhân loại hiểu y thuật của yêu tộc.

Tên thiếu niên nhân loại này chẳng qua cũng mới chỉ khoảng mười mấy tuổi, làm sao có thể hiểu được y thuật của yêu tộc?

Hơn nữa sau khi Ngọc Hĩnh bị thương, Ngọc Hoan lão tổ đã dùng rất nhiều cách, mới có thế duy trì mạng sống của nàng ta tới bây giờ. Các thầy mo trong tộc cũng đã dùng toàn lực, nhưng không có cách nào để giữ được mạng của Ngọc Hĩnh.

Bây giờ dựa vào một tên nam nhân không biết từ đâu chui ra lại có thể cứu sống được nàng ta sao?

Đâu phải Ngọc Hoan không biết những điều này?

Nhưng Ngọc Hĩnh là đứa cháu gái duy nhất của bà ta, mắt thấy nàng đang hấp hối, nỗi đau trong lòng Ngọc Hoan khó mà tả hết bằng lời.

Cho nên lời nói vừa rồi của Diệp Viễn tuy ngông cuồng, nhưng lại cho bà ta chút hy vọng.

“Im miệng hết cho ta!” Trong lòng Ngọc Hoan lúc này vô cùng rối bời, không kìm chế được mà nổi trận lôi đình.

“A! Thiếu chủ!” Ngọc Thư đột nhiên thất kinh kêu lên một tiếng.

Ngọc Hoan nghe tiếng kêu này, bất giác mặt biến sắc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK