“Ta đã nói rồi, chỉ cần tiền bối có thể giúp cho ta tìm được người thân thì ta sẽ đồng ý trả bất cứ giá nào. Chút chuyện này là gì cơ chứ?” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Giản Hoằng Tiêu cười nói: “Tiểu hữu thực sự là một người trọng tình nghĩa, nếu đã như thế thì chúng ta bắt đầu đi! Nhưng mà… lão phu cũng không chắc chắn hoàn toàn đâu, chỉ có thể nói là cố gắng hết sức mà thôi.”
Diệp Viễn nghiêm mặt, đột nhiên có chút căng thẳng mà gật đầu nói: “Tiền bối cố gắng là Diệp Viễn đã vô cùng cảm kích rồi.”
Diệp viễn biết cho dù là thành công hay thất bại thì chắc chắn Giản Hoằng Tiêu sẽ bị thiên đạo phản phệ.
Chỉ điều này thôi thì hắn cũng đã nợ người ta một nhân tình to bằng trời rồi.
Giản Hoằng Tiêu gật đầu mà nói: “Đi theo ta.”
Nói xong, Giản Hoằng Tiêu chắp tay rồi xoay người đi vào trong phòng.
Diệp Viễn vội vàng đứng dậy mà đi theo lão giả.
Vừa mở cửa ra, Diệp Viễn như đi đến một thế giới huyền diệu.
Thế giới này làm cho hắn có cảm giác rung động.
Ở chính giữa là một bức thái cực vô cùng lớn, nội dung của bức thái cực chính là âm dương giao thoa.
Xung quanh có đánh dấu phương hướng bát quái Càn, Khôn, Khảm, Ly, Chấn, Tốn, Cấn, Đoài.
Bức đó đang tự vận chuyển, nó phát ra từng đợt ánh sáng chói mắt, bao trùm lên toàn bộ không gian.
Giống như chí bức bát quái này đã tạo ra không gian này vậy.
Diệp Viễn không xa lạ với mấy bức thái cực này lắm.
Lúc đầu khi hắn còn đang ở thế giới Tiên Lâm thì đã từng đại đạo luyện đan, lúc đó hắn cũng ngưng tụ ra được một bức thái cực.
Bức thái cực đó rất huyền diệu, nó làm cho Diệp Viễn cảm thấy như là một mớ hỗn độn.
Bản thân đại đạo luyện đan ngưng tụ ra được một bức thái cực, hay là xem thiên cơ đều giống như là đã dùng xong bức thái cực đó.
Hai thứ này có liên quan gì đến nhau?
Trong nhất thời, trong đầu Diệp Viễn hiện lên vô vàn suy nghĩ, hắn bắt đầu suy nghĩ đến Đại Đạo Căn Nguyên.
Rất nhanh Diệp Viễn đã đi vào trong một loại cảnh giới huyền diệu.
“Tiểu hữu, ngươi đứng bên ngoài bức thái cực và bát quái đi, trong lòng thầm…”
Giản Hoằng Tiêu nói được một nửa thì đột nhiên phát hiện Diệp Viễn đã cất bước đi đến chỗ bức thái cực và bát quái kia, lão ta lập tức cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Giờ muốn ngăn hắn lại cũng không kịp nữa rồi.
“Không thể vào…”
Giản Hoằng Tiêu nói được một nửa thì đột nhiên trợn tròn mắt, không dám tin mà nhìn cảnh tượng trước mắt.
Bức thái cực bát quái này chính là thứ mà lão ta đã dùng toàn bộ những gì mà đời này mình giác ngộ được từ thiên đạo mà tạo thành.
Cho dù là võ giả cảnh giới Thiên Thần bước vào thì cũng không thể chịu được uy áp trong đó mà bị thổ huyết, trọng thương.
Nhưng mà Diệp Viễn lại nhảy một cái là có thể dễ dàng đi vào trong rồi.
Diệp Viễn đứng ở nơi trung tâm của bức thái cực, hắn nhắm chặt hai mắt, giống như là không quan tâm đến những thứ ở xung quanh mình.
Giản Hoằng Tiêu có chút kinh hãi mà nói: “Tiểu tử này… tỉnh ngộ rồi? Hiểu biết của hắn về thiên đạo đã đến trình độ này rồi sao?”
Giản Hoằng Tiêu cảm thấy vô cùng chấn động, phải biết là lão ta đã tìm hiểu hơn trăm vạn năm mới được như bây giờ.
Còn Diệp Viễn mới bao nhiêu cơ chứ?
Đột nhiên Diệp Viễn cử động.
Chỉ thấy Diệp Viễn chắp hai tay thành hình cầu, bức thái cực đang dần ngưng tụ thành hình trước mắt hắn.
Sau đó hai tay Diệp Viễn bắt đầu vung lên theo tiết tấu, bức thái cực kia cũng chậm rãi chuyển động.
Tiết tấu này giống hệt với những thứ mà hắn làm khi Đại Đạo Luyện Đan.
Giản Hoằng Tiêu kinh hãi mà kêu lên: “Đại Đạo Luyện đan! Hắn đang thi triển đan đạo! Đan đạo của tiểu tử này đã đạt tới cảnh giới như thế này rồi! Thật sự là khó tin được!”
Bức thái cực bát quái mà Giản Hoằng Tiêu thi triển mạnh hơn cảnh giới Thiên Thần bình thường rất nhiều.
Bức thái cực của Diệp Viễn và bức thái cực của lão ta có có tác dụng như nhau, nhưng lại vô cùng khác nhau.
Diệp Viễn đang thi triển Đan Đạo, còn lão ta lại là Huyền Đạo, hai người khác nhau một trời một vực, nhưng lại có chung một tác dụng.
Diệp Viễn vừa nhìn thấy bức thái cực này, lập tức cộng hưởng đan đạo của hắn với nó, để cho hắn có thể tiến vào trạng thái tỉnh ngộ.
Năm đó của Diệp Viễn ở thế giới Tiên Lâm để đại đạo luyện đan, nhưng mà điều đó không có nghĩa là hắn đã lên Thiên Giới rồi, hắn vẫn chỉ có thể đại đạo luyện đan như cũ.
Thế giới Tiên Lâm và Thông Thiên Giới cách nhau mười vạn ba nghìn dặm.
Sau khi Diệp Viễn đến Thông Thiên Giới, mặc dù thực lực Đan Đạo có tăng mạnh, nhưng mà vẫn không thể nào đạt được trình độ Đại Đạo Luyện Đan.
Giờ đây sau khi thấy bức thái cực này thì cuối cùng hắn cũng đã đạt được.
Giản Hoằng Tiêu thầm cảm thấy chấn động, lão ta biết số luyện dược sư có thể đạt được Đại Đạo Luyện Đan chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Những người này đến là những nhân vật hiển hách của Thông Thiên Giới.
Họ chính là Thiên Đế tối cao, khi ở trước mặt họ thì đều phải khách khí, gọi dạ bảo vâng.
Đương nhiên những người đó đều là mấy lão quái vật sống bao nhiêu năm vẫn chưa chết.
Diệp Viễn chỉ là một người thanh niên còn chưa đến một nghìn tuổi mà đã đạt được trình độ như vậy, lão ta không sợ mà được sao?
Sau khi bớt sợ hãi, Giản Hoằng Tiêu liền cảm thấy vui mừng khôn xiết.
Sau khi Diệp Viễn thi triển thì bức thái cực kia bắt đầu biến ảo, dần dần ngưng tụ lại, đồng thời càng trở nên huyền diệu.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, lúc này Diệp Viễn mới thu tay lại, bức thái cực tiêu tán vào hư vô.
Hắn chậm rãi mở mắt ra rồi nở một nụ cười.
Sau khi đột phá cảnh giới thì hắn vẫn không thể nào đột phá được Đan Đạo.
Cuối cùng giờ cũng đã được như ý nguyện rồi.
Hắn nhìn về phía Giản Hoằng Tiêu, hơi có chút áy này mà nói: “Tiền bối, thật xin lỗi, vãn bối nhìn thấy bức thái cực này thì không tự chủ được mà xông vào trong.”
Giản Hoằng Tiêu khoát tay, cười lớn mà nói: “Cuối cùng lão phu cũng biết khí Đế Lăng là sự tồn tại nghịch thiên như thế nào rồi! Ha ha ha… Tiểu hữu, ngươi thực sự đã làm cho lão phu mở mang tầm mắt! Đại Đạo Luyện Đan! Lão phu đã sống đến ngần này tuổi rồi, nhưng đây là lần đầu tiên được nhìn thấy cảnh tượng như thế này đấy! Thật là tài giỏi mà!”
Diệp Viễn chậm rãi đi ra khỏi bức thái cực mà cười nói: “Đan đạo quá mức mơ hồ, mấy năm nay vãn bối vẫn luôn muốn tìm cách đột phá nhưng mà không tìm được. Không ngờ là lại đột phá ở đây. Nói ra thì vãn bối lại nợ ngài một ân tình rồi.”
Giản Hoằng Tiêu vuốt râu rồi cười nói: “Lão phu cũng không chê ân tình của ngươi, càng nhiều thì càng tốt thôi, ha ha ha. Được rồi, đừng nói linh tinh nữa, chúng ta bắt đầu thôi! Ngươi ngồi lên trên đệm cói đi, viết tên họ lên trên bàn, lão phu sẽ xem cho ngươi.”
Bên phía bức thái cực kia có một chiếc đệm cói cùng một chiếc bàn.
Trên chiếc bàn có một chiếc bút mực đỏ cùng vài tờ giấy.
Diệp Viễn đi đến rồi viết tên bốn người Nguyệt Mộng Ly, Bạch Quang, Lục Nhi, Tiểu Hỏa lên trên tờ giấy.
Giản Hoằng Tiêu chậm rãi đi vào trong bức thái cực rồi ngồi xuống ở nơi trung tâm, mở miệng nói: “Lát nữa lão phu sẽ thi triển cho từng người họ, đến tên ai sáng lên thì ngươi niệm tên người đó, hiểu chưa?”
Diệp Viễn gật đầu, có chút căng thẳng mà nói: “Hiểu rồi.”
Diệp Viễn đã trải qua rất nhiều pháp trận lớn, lần nào cũng vô cùng bình tĩnh.
Nhưng mà lúc này hắn lại cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Hắn rất lo lắng, lỡ như có ai trong bốn người họ gặp chuyện thì hắn sẽ phải làm như thế nào.
Diệp Viễn có thể giết hết địch trên thế giới này, có thể thịt nát xương tan, chỉ là không thể nào buông bỏ được người bên cạnh mình.
Dường như Giản Hoằng Tiêu nhìn ra được sự căng thẳng của hắn, lão giả cười nói: “Là phúc hay là họa thì đều không trốn được. Khí vận ngươi xung thiên thì tự nhiên người bên cạnh cũng sẽ gặp vận may, họ rời ngươi đi chưa chắc là chuyện xấu.”