"Quả nhiên không hổ là thiên mệnh chi tử, ngươi có thiên phú bậc này, quả nhiên là nghịch thiên! Thiên phú của ngươi tốt như thế, kiếp trước đúng là lãng phí mà!"
Nhìn thấy Diệp Viễn đột phá đến Đạo Huyền tầng sáu, Linh Chá Thần Vương tỏ vẻ thán phục sợ hãi.
Càng so sánh tiếp, sự chênh lệch càng hiện ra.
Diệp Viễn cười nói: "Đằng huynh khiêm tốn rồi, thiên phú của huynh ở trong Thần Vực ai mà không biết? Có thể lĩnh ngộ được Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết cao như vậy, không tìm ra được người thứ hai trong Thần Vực này."
Không phải Diệp Viễn lấy lòng mà thật sự là không phải ai cũng lĩnh ngộ được văn tự Thần Minh.
Giống như Vân Tiêu và Nam Cung Tử Phong, bọn hắn cũng là truyền nhân của Phạn Thiên Tâm Kinh, nhưng ở sau lưng Gia Cát Thanh Hư lại không cảm ngộ được văn tự Thần Minh.
Còn Long tộc, cũng có văn tự Thần Minh, nhưng mà Ngao Đạc lĩnh ngộ có hạn.
Cho nên nói, có thể cảm ngộ văn tự Thần Minh đến mức độ như thế, Đằng Quân tuyệt đối là kỳ tài ngút trời.
Đằng Quân cười mắng: "Chẳng phải ngươi cũng là người thứ hai sao? Ta chỉ lớn hơn ngươi mấy ngàn tuổi, sau này ngươi trên con đường thành tựu cũng sẽ không thua ta! Không đúng, dựa vào ngộ tính của ngươi, chắc chắn sẽ hậu sinh khả úy!"
"Đúng rồi, Đằng huynh, không biết huynh lĩnh ngộ Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết đến tầng thứ mấy rồi?" Bỗng nhiên Diệp Viễn tò mò hỏi.
Ngoại trừ Thần Hồn Dược Điển, sự cảm ngộ của Diệp Viễn đối với pháp tắc thần đạo còn rất nông cạn.
Đối với đẳng cấp của pháp tắc thần đạo, Diệp Viễn còn rất mơ hồ.
Đằng Quân nghe vậy lại không nhịn được cười nói: "Còn có thể có tầng thứ mấy? Không có cảnh giới thần đạo, cảm ngộ pháp tắc thần đạo sao có thể dễ dàng như thế? Có thể lĩnh ngộ được cảnh giới đại viên mãn ở tầng thứ nhất cũng đã may mắn nhờ trời rồi. Chỉ là tầng thứ nhất này thôi, Đằng mỗ đã cảm ngộ hơn một ngàn năm, cũng mới miễn cưỡng đạt đến tầng thứ nhất hậu kỳ."
Diệp Viễn nghe vậy cũng kinh ngạc không thôi. Đằng Quân là kỳ tài ngút trời như thế, nhưng lĩnh ngộ một đạo hơn một ngàn năm, vậy mà tầng thứ nhất còn chưa đạt đến đại viên mãn!
Có thể thấy được cảm ngộ pháp tắc thần đạo khó khăn đến mức nào.
Nhưng mà Diệp Viễn cũng biết, chủ yếu vẫn là giới hạn trong cảnh giới.
Nếu như có thể đột phá Thần Cảnh, thành tựu của Đằng Quân tuyệt đối không chỉ ở nơi này!
Lúc này, Đằng Quân lấy ra một khối ngọc bội đưa cho Diệp Viễn, nói: "Ngọc bội kia chứa một luồng thần thức lạc ấn của ta. Nếu như ngươi cần ca giúp đỡ, thì có thể bóp nát nó, ta sẽ tự chạy đến. Bây giờ Ma tộc ngo ngoe muốn động, ta còn chuyện khác phải làm, không lên đường cùng ngươi được."
Diệp Viễn gật đầu nói: "Chuyến này đa tạ Đằng huynh!"
...
Sau khi tách khỏi Đằng Quân, Diệp Viễn cũng khiêm tốn, một mình đi nhanh.
Nơi này còn trong phạm vi Thánh Vực, Diệp Viễn không thể nào đi vào trong thành trì truyền tống rời đi.
Chỉ sợ khi hắn vừa vào thành trì, bên Thánh Thành sẽ biết.
Dựa vào bản lĩnh của Gia Cát Thanh Hư, nếu lại truy sát nữa, dù cho Đằng Quân trở về gấp cũng không kịp nữa rồi.
Cho nên Diệp Viễn vẫn luôn cẩn thận, đi hơn một tháng mới ra khỏi Thánh Vực.
Thành Ninh Dương là thành chính thuộc thánh địa nhị phẩm.
Ninh Dương thánh địa này cũng là một thánh địa phụ thuộc Thánh Vực, nhưng mà nơi này cách Thánh Thành rất xa, sức khống chế của Thánh Vực tương đối yếu.
Diệp Viễn chỉ cần cẩn thận một chút, đương nhiên sẽ không sao.
Sau khi vào thành, Diệp Viễn chợt phát hiện, hình như trên người mình không có bao nhiêu thiên nguyên tinh.
Bên trong Hoang Nguyên Huyết Vũ, vì bố trí Cửu Cửu Huyễn Linh Thiên Sát trận mà Diệp Viễn gần như dùng hết tất cả thiên nguyên tinh trên người.
Lúc này, gần như trên người không có đồng nào.
Dùng truyền tống trận rời đi, đương nhiên cần một lượng không ít thiên nguyên tinh.
"Xem ra, phải bán vài thứ lấy tiền rồi." Diệp Viễn thở dài.
Ngoại trừ vừa mới phi thăng trận kia, dường như Diệp Viễn cũng chưa dùng nguyên tinh.
Không nghĩ tới lúc này, lại là một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán.
May mà trên người Diệp Viễn có rất nhiều linh dược, luyện chế đan dược cũng không ít, bán đổi tiền mặt một chút cũng không sao.
Nếu bán đổi tiền mặt, đương nhiên Diệp Viễn phải tìm một thương gia uy tín mới được.
Diệp Viễn ngăn cản một võ giả, hỏi: "Vị đại ca, trong thành Ninh Dương có thương hội Lưu Tinh không?"
Người kia nghe xong tên thương hội Lưu Tinh, vẻ mặt có hơi kỳ lạ nhìn về phía Diệp Viễn, nói: "Ha ha, hôm nay thì còn, nhưng mà ngày mai có lẽ sẽ không còn nữa. Tiểu huynh đệ, nếu ngươi mua đồ thì nên đi thương hội Bảo Lệ đi. Qua hôm nay, thương hội Lưu Tinh sẽ sát nhập hoàn toàn vào thương hội Bảo Lệ."
Đương nhiên Diệp Viễn biết thương hội Bảo Lệ trong miệng võ giã kia.
Thần Vực có tổng cộng chín thương hội lớn, trong đó tám thương hội có thế lực hàng đầu. Chỉ có thương hội Bảo Lệ là chuẩn siêu cấp thánh địa.
Đương nhiên giữa chín thương hội lớn có cạnh tranh với nhau, nhưng mà cũng tạo thành tình thế cân bằng diệu kỳ.
Qua nhiều năm như vậy, phần lớn chín đại thương hội đều phân cao thấp trên kinh tế.
Lần này, dường như có hơi không giống bình thường!
Diệp Viễn nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, tò mò hỏi: "Lời này là thế nào?"
Người võ giả kia tỏ vẻ khinh bỉ nhìn Diệp Viễn mà nói: "Chín thương hội lớn xảy ra chuyện lớn như thế mà ngươi cũng không biết?"
Diệp Viễn ngượng ngùng nói: "Tiểu đệ chờ đợi trong bí cảnh hơn nửa năm, chín thương hội lớn xảy ra chuyện gì thật đúng là không biết."
Võ giả có vẻ giật mình, giải thích nói: "Thì ra là như thế! Khoảng chừng nửa năm trước, thương hội Bảo Lệ đột nhiên nổi lên, nhanh như chớp đã quét sạch tám thương hội lớn khác. Bây giờ, tám thương hội lớn đó có hội chết, có hội thì bị thương, đã vỡ vụn từ lâu. Chỉ có thương hội Lưu Tinh này, vì đại đương gia mất tích, con gái của ngài ấy là Thiên Nhi cô nương vẫn luôn ở bên ngoài tìm kiếm phụ thân, nên trốn qua một kiếp! Nhắc đến cũng trùng hợp, mấy ngày trước, Thiên Nhi cô nương vừa lúc đi vào trong thành Ninh Dương này, lại bị cường giả của thương hội Bảo Lệ chặn ở thành Ninh Dương. Bây giờ hai thương hội lớn sống mái với nhau, ngay cả thành chủ đại nhân cũng không dám nhúng tay. Đoán chừng qua tốt nay, thương hội Lưu Tinh sẽ không giữ được."
Nghe lời này, trong lòng Diệp Viễn xuất hiện sóng biển ngập trời.
Chín thương hội lớn từ ngàn năm nay đều bình an vô sự, không nghĩ rằng lại xảy ra biến cố.
Diệp Viễn biết thương hội Bảo Lệ rất mạnh, nhưng muốn trong một sớm một chiều tiêu diệt tám nhà khác chắc chắn sẽ không có bản lĩnh kia!
Chẳng lẽ là... Trong lúc này lại là Ma tộc đang giở trò?
Ngay cả Thánh Thành mà Ma tộc cũng có thể cài người nằm vùng, còn không biết sắp xếp bao nhiêu người thay thế.
Bọn hắn âm thầm khống chế thương hội Bảo Lệ, vốn cũng không có gì kỳ lạ.
"Vị đại ca kia, cảm ơn! Không biết thương hội Lưu Tinh này ở nơi nào của thành Ninh Dương?" Diệp Viễn cười hỏi.
"Đi qua hai con đường, rẽ phải là đến! Tiểu hỏa tử, mặc dù bản lĩnh của ngươi không tệ, nhưng ta khuyên ngươi đừng nên làm việc xấu, nếu không bản thân khó bảo toàn!" Võ giả này này cũng nhiệt tình nhắc nhở.
Diệp Viễn cười chắp tay nói: "Đa tạ đại ca, tiểu đệ hiểu."
Người võ giả kia vừa rời đi, sắc mặt Diệp Viễn lập tức trầm xuống.
Dù cho việc này không phải Ma tộc gây nên, Diệp Viễn cũng nhất định phải nhúng tay vào.
Thế sự khó liệu, Diệp Viễn cũng không nghĩ tới lại đúng dịp như thế, vậy mà Thiên Nhi lại ở trong thành Ninh Dương.
Lúc trước khi Diệp Viễn vừa mới phi thăng, ở chung với nàng cũng coi như vui vẻ.
Không nghĩ đến lần từ biệt đó đã là mười mấy năm trôi qua.
Thiên Nhi đã ở đây, nói gì thì Diệp Viễn cũng phải nhúng tay vào.