Cho nên Bùi Văn Cường thay đổi chủ ý, quyết định đi cùng nhóm ứng Thiên Nhai thăm dò động phủ thượng cổ này.
Lấy bọn họ làm con tốt thí có vẻ cũng là một lựa chọn tốt.
“Ngươi! Bùi Văn Cường, ngươi đừng quá đáng! Dựa vào đâu mà chúng ta phải đi dò đường cho ngươi?” ứng Thiên Nhai cả giận nói.
“Khà khà, chỉ dựa vào thực lực của ta mạnh hơn ngươi! Nếu ngươi thấy khó chịu thì có thể lại đây làm một trận sống mái với ta!” Bùi Văn Cường nói, mặt đầy vẻ đắc ý.
Dù có Quân Thiên Vũ ở đây nhưng thực lực của bọn chúng vẫn mạnh hơn nhiều.
Tám gã cường giả Thiên Khải cảnh, đây chắc chắn là một lực lượng khá đáng sợ.
Diệp Viễn nháy mắt với ứng Thiên Nhai rồi nói: “Thôi được, ngươi lợi hại, vậy đế chúng ta đánh trận đầu này là được.”
Cứ thế, một đám người nối đuôi nhau tiến vào bên trong động phủ thượng cố.
Khi thân hình bọn họ biến mất khỏi cửa động, phía sau bỗng truyền đến những tiếng vang ầm ‘âm, vách đá đã tự động khép lại, biến thành bộ dáng ban đầu!
Chứng kiến cảnh này, Bùi Văn Cường lập tức biến sắc.
“Hừ, xem ra đường lui đã đứt, chúng ta chỉ còn cách hướng về phía trước thôi.” ứng Thiên Nhai cười lạnh nói.
Vào trong động phủ thượng cổ, trước mắt là một mảnh đất trống trải, song ngay sau đó đã có người phát hiện sự bất thường.
“Hả? Hình như động phủ này tự thành một mảnh thiên địa, ta không cách nào phi hành được.”
Mọi người nghe vậy đều cả kinh trong lòng, thúc phát nguyên lực bản thân, phát hiện quả nhiên mình không thể phi hành.
“Động phủ này cực kỳ quỷ dị, chẳng trách thực lực của sư đệ cao như vậy mà cũng bị nhốt trong này!” ứng Thiên Nhai cau mày nói.
“Hả? Sư đệ? Ngươi nói là… Từ Diễm?” Bùi Văn Cường có vẻ hơi bất ngờ hỏi.
ứng Thiên Nhai gật đầu đáp: “Sư đệ vô tình phát hiện động phủ này, nhưng không ngờ lại bị hãm tại đây. Ta nhận được tin của hắn mới biết đến nơi này.”
Bùi Văn Cường nghe vậy, kinh sợ thốt lên: “Bản lĩnh của Từ Diễm còn trên cả chúng ta, mà ngay cả hắn cũng bị nhốt ở trong này…”
Nghe được đoạn đối thoại của hai người, ai nấy đều căng thẳng trong lòng, xem ra động phủ này không phải là một nơi dễ đối phó rồi.
Từ Diễm mà hai người đó nhắc tới mạnh cỡ nào, không ai biết, nhưng có thể khẳng định một điều, hắn ta mạnh hơn cả hai vị thành chủ!
Mà ngay cả Từ Diễm đó cũng bị kẹt ở đây, kết quả chuyến này ra sao, thật không dễ nói trước.
Hạ Thư Minh cũng biến sắc kêu lên: “ứng thành chủ, ngươi không nói trước rằng thực lực của sư đệ ngươi mạnh hơn ngươi mà!”
Thực ra đó là do suy nghĩ chủ quan mặc định của mọi người, tuy rằng thường ngày cũng có những trường hợp sư đệ mạnh hơn sư huynh nhưng tuyệt đại đa số tình huống đều là sư huynh mạnh hơn sư đệ.
Hạ Thư Minh nghe nói sư đệ của ứng Thiên Nhai bị hãm trong động phủ này, hơn nữa hắn vẫn chưa chết, cho nên bản năng cho rằng chuyến này không có quá nhiều nguy hiểm.
Nếu không, hắn nhất định sẽ không đồng ý tới đây.
ứng Thiên Nhai thản nhiên đáp: “Ta chưa nói, nhưng ngươi cũng có hỏi đến đâu?”
“Ngươi!” Hạ Thư Minh nghẹn họng.
Bùi Văn Cường đảo mắt lia lịa, cười nói: “ứng Thiên Nhai, thế này là ngươi làm không đúng rồi! Tới một chốn nguy hiểm thế này, ngươi cũng nên nói rõ lợi -hại với đồng bọn trước chứ nhỉ. Hiện đã rơi vào tình huống này, chẳng phải thành ra ngươi đặt bẫy người ta sao?”
“Bùi Văn Cường, ngươi còn có thể vô sỉ hơn được nữa không?” ứng Thiên Nhai hừ lạnh một tiếng.
Loại thủ đoạn ly gián này thật quá mức trắng trợn, Hạ Thư Minh lại không phải kẻ ngu, sao có thể không nhìn ra?
Nhưng không thể không nói, những lời này của Bùi Văn Cường thực sự rất đúng với suy nghĩ của hắn.
Việc đã đến nước này, đương nhiên Hạ Thư Minh cũng nhận ra, ứng Thiên Nhai cố tình che dấu mức độ nguy hiếm của chuyến đi này, hắn sợ mình và Diệp Viễn không chịu đến, cho nên không có nói rõ.
Thủ đoạn tuy hơi thô thiển nhưng hiệu quả lại rất cao.