“Ha ha, bọn họ chết cũng chưa hết tội! Những người này đến tàn sát hàng loạt dân trong thành, dù vậy, Diệp Viễn đại nhân vẫn cho bọn họ cơ hội, là tự bọn họ tìm chết!”
“Ha ha ha… chúng ta thực sự là theo đúng người rồi! Nói không chừng, trong tương lai hoàng thành Thiên Ưng ta có thể phát triển thành một tòa đạo tràng đỉnh phong Thiên Đế đó!”
…
Trong thành một mảnh vui mừng!
Từ khi Lữ Ngạn ban bố Thiên Tôn Lệnh, bọn họ vẫn luôn ở trong tuyệt vọng.
Cho tới hôm nay, Diệp Viễn lấy thủ đoạn lôi đình, tát cho Lữ Ngạn một cái bạt tai vang dội!
Một tát này, đủ để khiếp sợ thế gian!
…
Đại đế đô Ngũ Tiêu, phủ thành chủ.
“Lữ huynh, giờ này chắc là hoàng thành Thiên Ưng đã bị san phẳng rồi đi?” Đặng Vân tính toán thời gian, trong lòng có chút đắc ý.
Lữ Ngạn gật đầu nói: “Giờ này, chắc là sắp rồi! Tiểu tử Diệp Viễn này, cuối cùng cũng biết thế nào là tuyệt vọng rồi đi? Đợi bọn họ áp giải tiểu tử này vào đại đế đô Ngũ Tiêu, bản tôn sẽ cho hắn biết, cái gì gọi là sống không bằng chết.”
Đái Xuân Hào cắn răng nghiến lợi nói: “Đại quân mười vạn võ giả áp cảnh, che khuất bầu trời, bây giờ, chắc là hắn đang run rẩy rồi đi?”
Lữ Ngạn cười lạnh nói: “Thứ bản quân muốn chính là khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng! Nếu không, có chém hắn ra thành trăm mảnh cũng khó tiêu tan mối hận trong lòng bản tôn.”
Ba người đang nói chuyện thì một giáp sĩ hắc ý ngã sấp vào trong đại điện.
“Thành chủ đại nhân! Thành chủ đại nhân! Việc lớn không hay rồi!” Thần sắc giáp sĩ hắc y bối rối, nói năng lộn xộn.
Lữ Ngạn nhướng mày, lạnh lùng nói: “Xảy ra chuyện gì? Không phải sai ngươi nhìn chằm chằm tin tức bên kia sao, sao lại hoảng sợ thành dạng này? Lẽ nào trời sập xuống hay sao?”
Vẻ mặt giáp sĩ hắc y như đưa đám nói: “Thành chủ đại nhân, hai vị thiên tôn, trời thật sự sập xuống rồi! Thiên Tôn Lệnh hạ xuống, 187 tòa đế đô thuộc đại đế đô Ngũ Tiêu, 4321 vị cường giả Chân Thần… toàn bộ… toàn bộ….”
Nói đến đây, giáp sĩ hắc ý không nói được nữa.
Lữ Ngạn đứng lên, trên người phóng ra khí tức đáng sợ, phẫn nộ quát: “Toàn bộ cái gì?”
Giáp sĩ hắc y nuốt nước miếng, dùng giọng bé như muỗi nói: “Toàn quân bị diệt!”
“Nói nhăng nói cuội!”
Bốn chữ này, dường như là Lữ Ngạn cắn răng nghiến lợi nói ra.
Hai người Đặng, Đái cũng trừng đến tròn xoe mắt, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin, cả người giống như bị sét đánh, cứng lại ở đó.
Tin tức này, thực sự quá chấn động.
Lữ Ngạn chỉ vào giáp sĩ hắc y kia, giận dữ hét: “Một tòa hoàng thành nho nhỏ, mạnh nhất cũng chẳng qua là Chân Thần tầng bốn, bản tôn phái đi mười vạn đại quân, chỉ riêng Chân Thần tầng chín đã có hơn mười người, sao có thể toàn quân bị diệt? Ngươi tới bẩm báo, có phải là không mang não không?”
Tiếng Lữ Ngạn gầm gừ, gần như muốn rung sụp nóc nhà.
Dưới áp lực lớn của Lữ Ngạn, giáp sĩ hắc y gần như sắp xụi lơ trên mặt đất, ngay cả lời cũng không nói được.
Uy lực Thiên Tôn, một giáp sĩ nho nhỏ sao có thể ngăn cản được?
Lúc này, Đặng Vân là người tỉnh ngộ đầu tiên, liền vội vàng kéo Lữ Ngạn nói: “Lữ Ngạn huynh bớt giận, để hắn nói hết lời đi.”
Nói xong, hắn nói với giáp sĩ hắc y: “Nói mau, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!”
Giáp sĩ hắc y nào dám chậm trễ, nói lại đầu đuôi gốc ngọn chuyện Diệp Viễn độc giết mấy nghìn cường giả Chân Thần.
Ba người Lữ Ngạn nghe được trợn mắt há mồm, bọn họ thế nào cũng không nghĩ được, chờ đợi được lại là kết quả như vậy.
“Đây… đây… sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy?” Lữ Ngạn lùi mấy bước, vẻ mặt không thể tin được.
Giáp sĩ hắc y đương nhiên không thể nào nói dối, chỉ là chính bản thân hắn không muốn tin mà thôi.