Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những cường giả Thần Vương trong hội trưởng lão này đều không phải là những cường giả bình thường.

Sức mạnh của họ là không thể đo lường được hơn nữa lại sống nhiều năm như vậy tầm hiểu biết đương nhiên là hơn người thường.

Trừ phi trình độ trận đạo của Diệp Viễn đạt đến thần cảnh nếu không tuyệt đối không thể dắt mũi qua mặt bọn họ được.

Nhung Tinh lúc này đã làm mất đi lòng người lại còn chửi bới Diệp Viễn lừa dối, hắn ta thực sự coi các vị trưởng lão là kẻ ngốc hay sao?

“Đại trưởng lão, cái này...”

Nhung Ấn cũng bị cảnh này làm cho ngây người ra, lão ta cũng không thể ngờ được rằng chuyện này đến cuối cùng lại có biến hóa kịch liệt như vậy nên nhất thời không biết nên nói gì.

Nhung Côn xứng đáng là một đại trưởng lão, lúc này cũng đã bình tĩnh trở lại liền thở dài một cái rồi nói với Nhung Ấn: “Đệ đưa Nhung Tinh về đi rồi trông chừng cho thật kĩ. Còn về phần Nhung Trạch và Bạch Húc, trước tiên hãy giam hai người đó vào đại lao rồi canh giữ nghiêm ngặt. Chuyện này để cho Huỳnh Đường làm,, lần này phải làm phiền đến Vô Tâm trưởng lão rồi, đệ nhất định phải làm rõ chân tướng.”

Vô Tâm ngồi bên trái Nhung Ấn gật đầu nói: “Đại trưởng lão yên tâm.”

Khi Nhung Trạch và Bạch Húc bị bắt đi và Nhung Ấn cũng trầm mặc rời đi thì các tộc trưởng đột nhiên bị giật mình.

Sự việc phát sinh ngày hôm nay đã quá kịch tính rồi, rõ ràng là họp để loại bỏ tư cách tham gia của Bạch Quang nhưng làm sao lại đột nhiên biến thành Tộc Xích Viêm cấu kết với Tộc Thiên Ma Hổ?

Từng tộc trưởng của các tộc đều đang nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn với vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Chàng thanh niên này lại có thể lật ngược tình thế vào những giây phút cuối cùng.

“Đều giải tán hết cả đi!” Giọng nói uy nghiêm của đại trưởng lão vang lên, ai cũng không dám ở lại đây liền lần lượt rời đi.

Bạch Quang lúc này hoàn toàn không có được niềm vui chiến thắng thay vào đó là cả người trở nên ủ rũ. Rõ ràng chuyện của Phương Tiêu là một đòn đả kích lớn đối với anh ấy.

Rốt cuộc thì Bạch Quang chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi.

Anh và Diệp Viễn không giống nhau, Diệp Viễn là một người từng trải nên tâm thái trưởng thành hơn Bạch Quang rất nhiều.

“Đi thôi nào, có lẽ mọi chuyện không tồi tệ như đệ nghĩ đâu.” Diệp Viễn vỗ vai an ủi anh.

Bạch Quang nở một nụ cười đầy đau khổ: “Đại ca, huynh không cần phải an ủi đệ.”

Đúng lúc hai người định rời đi thì đại trưởng lão lên tiếng: “Diệp Viễn, mời ở lại một chút.”

Diệp Viễn dừng lại một chút rồi cười nói: “Đại trưởng lão gọi tại hạ ở lại không phải là muốn trị tại hạ tội đã mạo phạm đến Tộc Bạch Hổ đấy chứ?”

Thấy Diệp Viễn chiếu tướng trước, đại trưởng lão chỉ đành cười nói: “Mọi chuyện đều có lí do, bản tọa đương nhiên không phải là người hẹp hòi như vậy. Chuyện này bản tọa cũng phải thay mặt cho Tộc Bạch Hổ cảm ơn ngươi, cứ cho là bản tọa nợ ngươi một ân tình. Trong tộc có hai kẻ độc ác như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn mà thôi.”

Diệp Viễn cười thầm, lão già này thật sự định chơi trò chơi chữ với mình.

Bản thân lão ta nợ một ân tình và Tộc Bạch Hổ cũng nợ một ân tình, đây là hai chuyện hoàn toàn không giống nhau.

Có điều cứ xem như Nhung Côn nợ một ân tình này cũng là một điều quý giá.

Loại cường giả này đương nhiên không mạnh bằng mười vị Thần Vương nhưng sức mạnh cũng phải khiến người ta khiếp sợ.

Có điều Diệp Viễn lần này để cứu Bạch Quang đã vô tình đào được khối u ác tính của Tộc Bạch Hổ lên, cũng xem như là một thu hoạch bất ngờ.

Thời gian một ngày này đã làm cho Diệp Viễn kiệt sức.

Việc sử dụng kết hợp sức mạnh của Thiên Nhân Hợp Nhất và Nhật Nguyệt Thiên Đồng đã gần như bóp chết anh ta.

Phải biết rằng tuy Nhung Trạch và Bạch Húc không phải cao thủ Thần Vương nhưng cũng là một cường giả của Huyền Cảnh hậu kỳ.

Nếu như để mà nói anh ta muốn bắt người đi đã là điều không thể nào càng không nói đến việc chưa có bằng chứng gì.

Diệp Viễn chỉ đành âm thầm lặng lẽ mà đưa hai người bọn họ đi mới có thể không gây ra rối loạn.

Đương nhiên chuyện này cũng phải nhờ vào sức mạnh của Nguyễn Song Châu nhưng anh ta buộc phải dùng đến Nhật Nguyệt Thiên Đồng làm tạo ra ảo ảnh đáng sợ, lượng sức mạnh bị tiêu hao cũng rất lớn.

Dùng sức mạnh hiện giờ của Diệp Viễn để thúc đẩy Nhật Nguyệt Thiên Đồng khiến cho cơ thể anh ta phải gánh vác sức mạnh rất lớn. Đặc biệt là khi phải đối đầu với cường giả như Nhung Trạch và Bạch Húc nên gần như đã làm cạn kiệt linh hồn và sinh lực của anh ta.

Đó là Diệp Viễn chứ nếu đổi thành người khác, ngay cả khi đã có được Nhật Nguyệt Thiên Đồng cũng sẽ bị ép chết ngay lập tức.

Đây cũng là lí do tại sao Nhật Nguyệt Thiên Đồng lựa chọn Diệp Viễn làm kí chủ.

“Haha, đại trưởng lão quả là nhân từ quả là quý hơn ngàn vàng! Vậy Diệp Mỗ cũng không khách sáo nữa.” Diệp Viễn chắp tay cười.

Đại trưởng lão xua xua tay rồi trầm mặc nói: “Bàn tay khi nãy của người e rằng chỉ có Đinh Phong Trận Đế mới có sức mạnh này! Hơn nữa ngươi lại có thể âm thầm mà bắt được Nhung Trạch và Bạch Húc ở đây đi, điều này không phải người bình thường có thể làm được! Còn vị Thần Vương đó có lẽ là người hầu của ngươi sao? Sức mạnh của ngươi như vậy bản tọa có chút không yên tâm.”

Lão già Nhung Côn này đúng là thành tinh rồi, người khác đều cảm thấy kinh ngạc trước sức mạnh của Diệp Viễn nhưng chỉ có lão ta là nhìn thấy sự khác người của Diệp Viễn ở đâu.

Người khác sẽ vì hoàn cảnh của Diệp Viễn mà đánh giá thấp anh ta và cho rằng anh ta vô năng. Nhưng khi nhìn thấy những chuyện diễn ra ngay trước mắt đại trưởng lão liền biết rằng Diệp Viễn này không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Có người như vậy ở trong Tộc Bạch Hổ, lão ta không thể không đề phòng.

Lão ta gọi Diệp Viễn ở lại để nói những điều này thực ra là đang cảnh cáo Diệp Viễn để cho Diệp Viễn phải thu mình lại một chút.

Diệp Viễn biết rằng sau chuyện này anh ta nhất định sẽ bị Tộc Bạch Hổ giám sát.

Có điều... vậy thì có làm sao chứ?

Người giám sát Diệp Viễn còn chưa xuất hiện mà.

Nghe vậy Diệp Viễn liền mỉm cười: “Đại trưởng lão suy nghĩ nhiều rồi! Tại hạ và Bạch Quang đã đi cùng nhau suốt chặng đường qua, có thể nói rằng tại hạ đã nhìn đệ ấy trưởng thành. Đệ ấy là người của tộc vậy thì Diệp Viễn cũng là người của tộc. Chỉ cần Bạch Quang còn ở Tộc Bạch Hổ thì Diệp Viễn ta cũng mãi mãi là huynh đệ với Tộc Bạch Hổ.”

Nhung Côn không khỏi cảm thấy ngột ngạt, tên tiểu tử này thực sự đang đe dọa lão ta sao.

Lời nói này của Diệp Viễn có nghĩa là nah ta sẽ không làm điều gì bất lợi đối với Tộc Bạch Hổ. Đương nhiên là chỉ khi mà Tộc Bạch Hổ đối xử tốt với Bạch Quang.

Nếu như có người gây bất lợi đối với Bạch Quang thì Diệp Viễn sẽ không do dự mà đối phó lại.

Nếu là người khác họ sẽ chỉ mỉm cười trước lời đe dọa như vậy.

Nhưng sau khi Nhung Côn nhìn thấy bản lĩnh của Diệp Viễn, mặc dù không cho rằng anh ta là mối đe dọa lớn đối với Tộc Bạch Hổ nhưng đối thủ như vậy nhất định sẽ khiến người ta phải đau đầu.

“Haha, vậy bản tọa hy vọng rằng chúng ta sẽ luôn là huynh đệ.” Nhung Côn đột nhiên bật cười.

“Ha ha ha, đương nhiên, đương nhiên rồi!” Diệp Viễn cười lớn rồi cáo từ, anh ta rời đi cùng Bạch Quang.

Sau khi Diệp Viễn rời đi, Vô Tâm liền đến bên cạnh Nhung Côn rồi nói: “Tên tiểu tử này thật kiêu ngạo!”

Vô Tâm nói không nhiều nhưng chỉ với bốn chữ đã đủ nói lên sự bất mãn của lão ta đối với Diệp Viễn.

Đại trưởng lão cười rồi quay ra hỏi một người khác: “Bạch Ế, huynh thấy như thế nào?”

Bạch Ế vuốt râu cười nói: “Thâm sâu khó lường.”

Nhung Côn gật đầu nói: “Tên tiểu tử này quả thật kiêu ngạo, có điều... hắn ta vốn dĩ đã kiêu ngạo. Những việc hắn ta làm ngày hôm nay đến ngay cả ta và huynh cũng không thể làm một cách trót lọt như vậy. Ta nghĩ hắn ta đang cố tình che giấu đi sức mạnh để chúng ta có thể đánh giá cao Bạch Quang. Nếu như những lời này là thật thì hãy cố gắng đừng gây thù chuốc oán với tên tiểu tử này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK