Sau đó chưa đi được bao lâu, Diệp Viễn lại bị ba tên võ giả cản đường.
“Ha ha, tiểu tử, thật không ngờ chúng ta lại gặp lại nhanh như vậy?” Đó là tên võ giả trung niên đã nhận Nguyên tinh trung phẩm của Diệp Viễn.
Ba người đều là võ giả Hóa Hải Cảnh, nhìn thấy Diệp Viễn đi một mình, liên nối lên ý xấu.
Đối với ba tên này, Diệp Viễn cũng không để ý đến, nhàn nhạt nói: “Đúng nha, vị đại ca này cản đường ta chẳng lẽ là muốn mời ta uống rượu sao?”
“Ha ha ha, hắn nói cái gì? Hắn nói bảo ta mời hắn uống rượu? Tiểu tử, ngươi là ngốc thật hay ngốc giả vậy? Giao Nguyên tinh và bảo vật trên người ngươi ra đây, ta có thế cho ngươi toàn thây!” Võ giả trung niên lạnh giọng nói.
Diệp Viễn cười hỏi: “Ta giao hay không giao, ngươi đều giết ta, vậy thì vì sao ta lại phải giao cho ngươi đây?”
Võ giả trung niên hơi sững người, nghĩ nghĩ cũng đúng. Kiểu uy hiếp này nghe ra đúng là có chút ngốc nghếch.
“Ha ha, được rồi, hôm nay lão gia ta đại phát từ bi, tha cho ngươi một mạng, mau đem Nguyên tinh trên người ngươi giao hết ra đây.” Nói rồi, hắn thò bàn tay về phía Diệp Viễn.
“Ha ha, thế còn nghe được!” Nói xong, Diệp Viễn mò vào trong nhẫn chứa đồ của mình, như thể thật sự sẽ cho bọn chúng vậy.
Mặt võ giả trung niên đầy đắc ý nói: “Tiểu tử, lần sau ra ngoài ngàn vạn lần phải nhớ đạo lý tiền của không được lộ ra ngoài, hiểu chưa? Lúc ta ở quán ăn đã nói cho ngươi biết, những thứ phải học còn nhiều lắm!”
Diệp Viễn cười theo đáp: “Đại ca nói đùa sao, ta mà học theo ngươi, chẳng phải là càng học càng ngu à?”
“Hử?
n
Võ giả trung niên đang chuẩn bị tức giận, chỉ thấy hoa mắt một cái, một bóng người hung thần ác sát xuất hiện, đó chính là Lam Phong.
Nhìn thấy Lam Phong xuất hiện, cả ba người đều biến sắc.
Ba tên Hóa Hải tầng một đấu với một võ giả Hóa Hải tầng ba, bọn họ không có một chút phần thắng nào cả.
Lúc này trên mặt võ giả trung niên muốn có bao nhiêu đặc sẳc thì có bấy nhiêu, khóc lóc đầy mặt nói: “Tiểu… tiểu huynh đệ, chúng ta có mắt không thấy thái sơn, chúng ta sai rồi! Chúng ta… chúng ta cút ngay đây.”
Thân hình Lam Phong khẽ động, lập tức cản đường đi của bọn chúng.
Diệp Viễn sâu xa nói: “Ai cho phép các ngươi đi? Tự các ngươi ngu ngốc, đừng có nghĩ ta cũng ngu như các ngươi có được không? Thả các ngươi đi, rồi các ngươi truyền ra ngoài tin tức ta có Linh khí không gian, chẳng phải là ta sẽ bị người người trong thiên hạ truy sát sao?”
“Ngươi… rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Tên võ giả trung niên lắp bắp nói.
Diệp Viễn cười đáp: “Không muốn thế nào cả, chuyện giết người cướp của, các ngươi cũng làm không ít rồi nhỉ? Hôm nay đến lúc phải trả giá rồi!”
Sắc mặt gã võ giả trung niên dữ tợn nói: “Hừ, ta không tin một mình hắn có thể giữ được cả ba người chúng ta! Các huynh đệ, tách nhau ra, ai chạy được thì chạy! Nếu ta chết rồi, hãy đến Vương Thành tìm ca ta giúp ta báo thù!”
Dứt lời, ba người thực sự chia ra bỏ chạy, nhưng hiển nhiên động tác của Lam Phong còn nhanh hắn bọn chúng rất nhiều, hai tay tóm lấy hai tên, còn lại chỉ có tên võ giả trung niên chạy được.
Hắn ta thấy vậy không khỏi mừng rỡ, cước bộ càng muốn chạy trốn nhanh hơn.
Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên sinh ra dự cảm không lành.
Chỉ cảm thấy mắt hoa lên một cái, không biết Diệp Viễn đã chạy đến trước mặt hắn từ lúc nào rồi.
“Ngươi… ngươi… ngươi, ngươi làm thế nào mà đuổi theo được?” Biểu tình trên mặt hắn như thể vừa nhìn thấy quỷ.
Tốc độ của một tên Ngưng Tinh tầng hai sao có thể nhanh đến vậy?
“Thì cứ đuổi theo như vậy thôi!” Diệp Viễn cười nói.
Võ giả trung niên cắn răng gằn từng chữ: “Tìm chết!”
Nói xong, đánh một chưởng về phía Diệp Viễn.
Sau đó, Diệp Viễn lại biến mất ngay trước mắt hắn.
“Phong Hỏa Liệt Diễm Hóa Long.”