“Ngươi nhớ kỹ, ta so với ngươi càng hiểu trời hơn!”
Thanh âm của Thiên Nghiệt vọng lại giữa trời đất, trong nháy mắt thân hình kia trong mắt mọi người có vẻ vô cùng cao to.
Thiên Nghiệt Tà Thần lúc này, chính là ngông cuồng tự đại như thế.
“Tạch tạch tạch…”
Khí thế Thiên Nghiệt điên cuồng nâng lên, trên bầu trời, mây đen cuồn cuộn, sấm chớp nảy ra, khiến cho người ta có một loại cảm giác khiếp sợ.
Giờ khắc này, phảng phất như là tận thế phủ xuống, thiên địa đổ nát.
Toàn bộ thế giới Tiên Lâm, đều run rẩy.
Bởi vì Thiên Nghiệt Tà Thần!
“Đây…đây cũng quá mạnh đi?”
“Hóa ra một ngón tay vừa rồi, căn bản không phải toàn bộ thực lực của hắn.”
“Đây… thế thì còn đánh thế nào? Ta cảm giác, hắn giống như là Thần Sáng Thế!”
…
Trên mặt mọi người lộ ra vẻ hoảng sợ, bọn họ bị thực lực cường đại của Thiên Nghiệt hù dọa.
Thực lực của Thiên Nghiệt đặt ở Thông Thiên Giới, chỉ là một nhân vật tiểu lâu la.
Nhưng mà ở thế giới Tiên Lâm, hắn là vô địch!
“Viễn ca!” Nguyệt Mộng Ly nhìn thấy một màn này, cũng là sợ đến sắc mặt tái nhợt, lo lắng hô.
Uy thế cường đại thế này, thực sự là quá dọa người.
Nàng không lo cho mình, nàng là lo lắng cho Diệp Viễn.
Mặc dù tiến bộ của Diệp Viễn rất đáng sợ, nhưng nàng cũng không biết, đều là người khống chế, Diệp Viễn có thể làm được tới bước này hay không.
Diệp Viễn quay đầu nhìn về phía Ly Nhi, cho nàng một ánh mắt yên tâm.
Ly nhi và Diệp Viễn tâm ý tương thông, trong nháy mắt nàng liền yên tâm.
Người khác thì là nhìn về phía Diệp Viễn với vẻ mặt lo lắng, nếu như Diệp Viễn không đỡ được Thiên Nghiệt Tà Thần, vậy thì Tiên Lâm Vực sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng!
“Ha ha ha, tiểu tử, ngươi cũng là người khống chế thiên địa, sao không triệu hồi uy lực thiên đạo? Hay là, ngươi đã từ bỏ rồi? Ngươi không động thủ, vậy thì ta tới! Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, ta và Ly Nhi còn chưa có bái đường thành thân nữa!”
Dứt lời, Thiên Nghiệt ở trên cao nhìn xuống, đột nhiên đánh ra một chưởng.
“Ùng ùng…”
Một bàn tay lớn màu đen lộ ra từ trong hư không, làm cho cả thế giới Tiên Lâm đều chấn động.
Những người cường giả thần đạo như Phương Thiên, Thiên Ly lập tức mất đi khống chế đối với cơ thể, nhao nhao rơi xuống từ trên bầu trời.
Toàn bộ thiên đạo thế giới Tiên Lâm hỗn loạn, bọn họ căn bản không thể nào ngự không phi hành.
Ngay cả đám người Ninh Tư Ngữ đến từ Thông Thiên Giới cũng không thể nào ở trên không.
Trên hư không, chỉ còn lại Diệp Viễn và Thiên Nghiệt.
“Một chưởng Tà Thần! Tiểu tử, ngươi có dám tiếp một chưởng này không? Ngươi không tiếp, tất cả mọi người ở phía dưới đều phải chôn cùng ngươi! Ha ha ha… có phải là rất tuyệt vọng không?” Thiên Nghiệt làm càn cười to nói.
Cuồng phong thổi loạn, góc áo Diệp Viễn bay phấp phới.
Diệp Viễn đứng chắp tay, nhìn trời cao ở xa, cứ như vậy lẳng lặng nhìn, nhìn Thiên Nghiệt một mình biểu diễn.
Bàn tay to lớn từ trong hư không lộ ra, đè về phía đỉnh đầu Diệp Viễn.
Nhưng mà dường như Diệp Viễn không có ý ngăn cản.
Tất cả mọi người phía dưới đều kinh ngạc đến ngây người, từng người hoảng hốt la lên.
“Diệp Viễn làm cái gì vậy? Lẽ nào hắn không đánh trả sao?”
“Diệp Viễn, mau ra tay! Không kịp rồi!”
“Diệp Viễn, ngươi là hy vọng cuối cùng của chúng ta, không được từ bỏ!”
…
Nhìn thấy bàn tay to lớn sắp đánh vào đỉnh đầu Diệp Viễn, Diệp Viễn vẫn không có ý động thủ.
Thiên Nghiệt há hốc mồm, thầm nghĩ chẳng lẽ tiểu tử này là kẻ ngốc, thế rồi mà còn không đánh trả?
Nhưng mà đúng vào lúc này, một chuyện đột ngột xảy ra khiến cho tất cả mọi người há hốc mồm.
Toàn bộ bầu trời đột nhiên rung động.
Bàn tay lớn màu đen kia giống như gặp phải chuyện gì đáng sợ, thế mà trực tiếp lùi về!
Co trở lại trong hư không!
Vỗn dĩ vạn quân sấm chớp, mây đen ùn ùn, trong chớp mắt tan thành mây khói.
Trời quang mây tạnh, một lần nữa xuất hiện tại nhân gian.
Khi ánh sáng chiếu trên mặt mọi người lần nữa, bọn họ đều cảm giấy giống như vừa trải qua một trận thanh tẩy từ tận thế đến trọng sinh.
Tất cả mọi người há hốc mồm!
Thiên Nghiệt cũng há hốc mồm!
Vừa rồi đã xảy ra cái gì?
Hình như, Diệp Viễn không hề làm gì cả.
Đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này, Diệp Viễn nhìn về phía Thiên Nghiệt, chậm rãi mở miệng nói: “Ngươi vừa mới nói cái gì, ta nghe không có rõ, làm phiền ngươi lặp lại lần nữa.”
Trong ánh mắt Thiên Nghiệt, rốt cuộc cũng hiện lên một vẻ bối rối.
Không thể nào, nhất định không phải tiểu tử này làm!
Nhầm rồi!
Đúng, nhất định là nhầm rồi!
Chỉ cần một chưởng Tà Thần nữa, nhất định có thể đập chết tiểu tử này!
Nghĩ tới đây, lòng tin của Thiên Nghiệt lại trỗi dậy, hừ lạnh nói: “Ta nói, ta so với ngươi càng hiểu trời hơn! Thế nào, ngươi không phục?”
Dứt lời, khí thế Thiên Nghiệt vừa hạ xuống, lại muốn triệu hồi uy lực thiên đạo lần nữa.
“Một chưởng Tà Thần!”
Nhưng mà, trên bầu trời không có nửa điểm động tĩnh nào.
Thiên đạo giống như căn bản không nghe được lời triệu hồi của hắn, đến một chút phản ứng cũng không có.
Cái gì mà vạn quân lôi đình, thiên đạo hỗn loạn, tất cả đều không có!
Con ngươi Thiên Nghiệt đột nhiên co lại, không thể tin được khi nhìn một màn này, nói: “Không thể nào! Đây… đây là chuyện gì xảy ra? Ta… rõ ràng ta đã được thiên đạo công nhận, trở thành người khống chế thiên đạo!”
“Một chưởng Tà Thần!”
Thiên Nghiệt nghẹn đến mặt đỏ lên, nhưng thiên đạo vẫn không cho hắn nửa điểm hồi ứng.
Phía dưới, mọi người hai mặt nhìn nhau, đều là vẻ mặt mơ hồ, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Vừa rồi rõ ràng thiên địa còn biến sắc, sao chỉ trong chớp mắt, đã mây trôi nước chảy rồi?
“Ai biết đây là chuyện gì xảy ra không? Lẽ nào đây là Diệp Viễn làm?”
“Không thể nào? Mặc dù hắn là người khống chế, nhưng mà cũng không thể nào làm được đến bước này đi?”
“Vừa rồi rõ ràng hắn không hề làm gì cả, chỉ đứng ở kia, đến cả ngón tay cũng không động một cái.”
…
Đôi mắt long lanh của Nguyệt Mộng Ly nhìn chằm chằm Diệp Viễn, trong lòng nàng vô cùng chắc chắn, đây là Diệp Viễn làm.
Mặc dù, nàng căn bản không thể nào hiểu được.
Nhưng nàng biết, Diệp Viễn vẫn là Diệp Viễn bách chiến bách thắng kia.
Cho dù là một Thiên Nghiệt Tà Thần của thế giới Tiên Lâm cũng vẫn như trước không thể là đối thủ của Diệp Viễn!
“Ha ha ha, đại ca thực sự quá trâu bò! Đến cả đầu ngón tay cũng không động đã khiến gia hỏa này ợ ra rắm! Ha ha ha, thực sự quá hả giận!” Bạch Quang đột nhiên cười to nói.
Hắn và Ly Nhi biết đây nhất định là tác phẩm của Diệp Viễn!
Lúc này, mí mắt Diệp Viễn khẽ nâng lên, nhìn Thiên Nghiệt thản nhiên nói: “Người vừa mới nói, ngươi hiểu trời hơn so với ta?”
Thiên Nghiệt cứng họng lại, nói: “Ta… ta…”
Khóe miệng Diệp Viễn nhếch lên một vẻ trào phúng, cười lạnh nói: “Ngươi biết, bầu trời bên ngoài có bao lớn không? Ngươi biết, người bên ngoài mạnh bao nhiêu không? Ngươi biết, ngươi có bao nhiêu nhỏ yếu không? Ngươi, chẳng qua chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng!”
Ngươi, chẳng qua chỉ là một con ếch ngôif đáy giếng!
Một câu nói này, khiến lòng tất cả mọi người chấn động.
Dạng tồn tại như Thiên Nghiệt, cũng chỉ là một con ếch ngồi đánh giếng thôi sao?
Sắc mặt Thiên Nghiệt trở nên vô cùng khó coi, gầm thét lên với Diệp Viễn: “Không thể nào! Ngươi cũng chẳng qua là một người khống chế! Hơn nữa cảnh giới của ta cao hơn ngươi, lĩnh ngộ sâu hơn ngươi! Thiên Nghiệt Tà Thần ta, mới là đệ nhất Chưởng Khống Giả của thế giới Tiên Lâm!”
Diệp Viễn cười, thản nhiên nói: “Ồ? Thật sao? Ngươi là người khống chế, ngươi gọi nó, nó có dám đáp lại ngươi không?”
Khuôn mặt Thiên Nghiệt giống như tắc kè hoa, trong nháy mắt chuyển đủ loại màu sắc khó coi.
Hắn cắn răng nói: “Ta không tin, ta không khống chế được thiên đạo! Một chưởng Tà Thần! Một chưởng Tà Thần! Một chưởng Tà Thần!”
Thiên Nghiệt giống như là người điên hét to, nhưng mà, thiên đạo vẫn không có nửa điểm phản ứng.