Trong lúc nói xa nói gần, Diệp Viễn tới cùng vẫn xác định được, đúng là gần đây Tiêu gia mua được hai nô lệ của Vô Biên giới!
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nhắc tới, hai nô lệ này cũng không phải là Tiêu gia mua được, mà là Hoàng gia và Tiết gia đưa tới.
Rất hiển nhiên, hai nhà này tặng nô lệ là để lấy lòng Tiêu Như Yên.
Thân là thế gia nhị đẳng, Tiêu gia còn không có tư cách mua được nô lệ quý hiếm cỡ này.
Diệp Viễn còn muốn hỏi thăm thêm một chút, tướng mạo của hai nô lệ này, nhưng tiếc là, hai người kia lại trực tiếp bị đưa đến trong nhà Tiêu Như Yên, vốn dĩ người khác cũng không có cơ hội nhìn thấy.
Mà chỗ ở của nữ quyến đều thuộc về nhà trong, bốn phía đều có cao thủ bảo vệ, lấy thực lực bây giờ của Diệp Viễn, nghĩ muốn lặng yên không một tiếng động lẻn đi vào, khả năng thành công cũng không lớn.
Xem ra, muốn tiếp cận với hai người của Vô Biên giới này, biện pháp cuối cùng vẫn phải đặt ở trên người Tiêu Như Yên.
Lấy trạng thái bây giờ của Diệp Viễn, cũng chỉ có thể tiếp xúc được với hai người kia. Những người khác đều bị các thế lực cường đại mua đi, trong thời gian ngắn nếu muốn thăm dò được rõ ràng, cũng không phải là chuyện dễ.
Nhưng mà Diệp Viễn cũng không vội, từ khi biết được mấy người đám Mai Trăn bị bán đến trung tâm Vương Thành thì Diệp Viễn đã làm xong chuẩn bị trường kỳ chiến đấu anh dũng.
“Này, Cơ Thanh, ta muốn tìm ngươi mà phải theo đằng sau ngươi hỏi nửa ngày rồi đấy!” Lúc Diệp Viễn đang trầm tư thì nghe Đông chưởng quỹ gọi lớn.
Đất đai của Tiêu phủ cực kỳ rộng lớn, muốn tìm một người thật đúng là cần phải tốn chút ít công sức.
“Hả? Đông chưởng quỹ tìm ta có việc gì à? Ta đang suy nghĩ nếu sau này muốn sống ở trong Tiêu phủ thì phải làm quen một chút trước, cho nên mới đi dạo một vòng.” Diệp Viễn cười nói.
Đông chưởng quỹ lộ ra vẻ tức giận: “Ta nói ngưoi nha Co tiểu huynh đệ, còn có hai ngày nữa là đến đại hội đấu đan rồi, dù sao ngưoi cũng phải làm một chút chuẩn bị chứ? Đi lang thang khắp noi như vậy… sợ là không tốt lắmđâu?”
Diệp Viễn nghe vậy không khỏi liếc mắt: “Không phải chỉ là một cái đại hội đấu đan thôi sao, có cái gì cần phải chuẩn bị? Không phải là đã nói Đồng gia chỉ phái mấy người thế hệ thanh niên đi lên thôi à, cũng không phải là phải tỷ thí với những lão quái vật nhà bọn hắn.”
Thấy dáng vẻ không thèm để ý của Diệp Viễn, Đông chưởng quỹ lại càng giận nhưng không có chỗ phát tiết: “Ta nói với ngươi này Cơ Thanh, bây giờ ngươi là luyện dược sư khách khanh của Tiêu gia, ăn bổng lộc của Tiêu gia chúng ta! Đại hội đấu đan chính là liên quan tới chuyện sống còn của Tiêu gia, dù sao thì ngươi cũng phải đế ý một chút chứ? Mặc dù Đồng gia chỉ phái ra thế hệ thanh niên, nhưng mà thực lực của bọn hắn cũng mạnh vô cùng!”
“Mạnh bao nhiêu?” Diệp Viễn hiếu kỳ nói.
Nhắc tới Đồng gia kia, thật đúng là không biết gì cả.
“Đồng gia… chao ôi, thôi thôi, đi theo ta đi, có người muốn gặp ngươi! Đợi gặp được người đó thì ngươi sẽ biết.”
Diệp Viễn đi theo Đông chưởng quỹ tới một căn viện thanh u an tĩnh, hơi trăn trở một chút tiến vào trong căn phòng.
“Là Đông Tô An à? Dẫn Cơ Thanh đến rồi hả?” Một giọng nói trầm ổn phát ra từ trong phòng.
“Vâng, hắn đang ở bên ngoài.” Đông chưởng quỹ cung kính trả lời.
“Ngươi hãy lui ra trước đi, để hắn tiến vào.” Giọng nói bên trong nhà truyền ra một lần nữa.
“Vâng!”
Nói xong, Đông chưởng quỹ xoay người nói với Diệp Viễn: “Tự ngươi đi vào đi, nhớ lấy, không thể lỗ mãng.”
“ờ.” Diệp Viễn rất vô trách nhiệm trả lời qua loa lấy lệ một tiếng.
Đông chưởng quỹ cảm thấy cực kỳ buồn bực, nhưng cũng không nhiều lời, vẫn lui xuống.
Diệp Viễn vừa đi vào bên trong phòng mới để ý thấy hóa ra đây lại là một phòng luyện đan. Một người trung niên đang ngồi tĩnh tọa ở trên giường giữa phòng.