Hơn trăm ngàn năm qua, cho tới bây giờ không có võ giả nào là không nghiên cứu Thần Cảnh.
Mỗi một thế lực lớn, đều có bí mật cốt lõi của chính mình. Đương nhiên, có rất nhiều bí mật liên quan đến đồ vật của Thần Cảnh là mọi người đều biết.
Nhưng mà cho tới bây giờ Diệp Viễn vẫn chưa từng có nghe nói qua, Thần Cảnh có liên quan đến một đồ vật gọi là “Huyền Khí”.
Thương Viêm nghe vậy lắc đầu nói: “Không biết, cường giả Thần cảnh đều giữ kín như bưng về điều này, cho dù là có trao đổi thì đó cũng là chuyện giữa các cường giả Thần cảnh. Võ giả Thần Cảnh trở xuống, căn bản là bọn họ nhìn không thuận mắt.”
Đối với điều này thì Diệp Viễn không có hoài nghi gì.
Cường giả Thần cảnh cường đại đến mức nào là điều mà võ giả bình thường không cách nào tưởng tượng được.
Sự chênh lệch giữa Thần cảnh và Đạo Huyền cảnh là thứ mà không có cách nào đo đếm được.
Dù có nhiều cường giả Đạo Huyền Cảnh hơn nữa cũng không phải là đối thủ của cường giả Thần cảnh.
Có thể nói, cường giả Thần cảnh đơn giản chính là một tầng sinh mệnh khác!
Nếu không phải như thế thì bọn họ cũng sẽ không được gọi là Thần cảnh!
Cho nên ở trong mắt cường giả Thần Cảnh, võ giả bình thường không có tư cách nói chuyện với bọn họ.
Diệp Viễn không khỏi lộ ra vẻ suy tư.
Xem ra cường giả Thần cảnh đều toàn bộ biến mất trong một đêm, đã mang đi quá nhiều bí mật, làm cho sự tu luyện của các võ giả giữa hai tầng bị đứt đoạn.
Còn đối với “Huyền Khí” này, nghe giống như là sự tồn tại của một nguyên lực. Chỉ là Huyền Khí này, có lẽ sẽ cao hơn nguyên lực một tầng.
Có điều dựa theo những gì Thương Viêm nói, thì căn bản là hắn cũng không biết Huyền Khí này là vật gì, điều này có nghĩa là chỉ sợ vật này không dễ gì nhận biết được.
Hoặc có thể là cực kỳ hiếm, hoặc là chỉ cần đạt tới Huyền Diệu cảnh mới có thể nhận biết được, hoặc là cả hai.
Nói tóm lại, muốn thành thần… thì khó như lên trời!
ở thời đại Thần Đạo cũng đã cực kỳ khó khăn. Bây giờ ở cái thời đại mạt pháp này muốn thành thần thì càng là một loại hy vọng xa vời.
“Có lẽ… bên trong Thần vẫn Sơn Mạch, có chứa một phần bí mật. Đợi đến lúc thời cơ chín muồi, thì có thể đi đến đó tìm kiếm thử xem.” Diệp Viễn thầm nghĩ ớ trong lòng.
Hiện tại ở bên trong Thần Vực thì phần lớn những thứ liên quan tới Thần Cảnh đều là lấy ra từ bên trong Thần vẫn Sơn Mạch, bao gồm cả văn tự màu vàng kim bên trong thần thức của Diệp Viễn!
Nếu như nói là nơi nào ở Thần Vực gần với Thần cảnh nhất thì chỉ có Thần Vẫn Sơn Mạch mà thôi.
Có điều đã có được cái tên “Huyền Khí” này, thì khi Diệp Viễn đi Thần Vẫn Sơn Mạch tìm kiếm sẽ càng có mục tiêu hơn.
“Đại… đại nhân, tiểu nhân đã nói hết ra những điều mà mình biết rồi, xin ngài hãy nương tay, bỏ qua cho ta đi!” vẻ mặt Thương Viêm như đưa đám nói.
Diệp Viễn nhìn hẳn một cái, cười nói: “Ta đã đồng ý tha cho ngươi một con đường sống thì sẽ không nuốt lời. Có điều nguyên linh của ngươi như vậy ta cũng không dám mặc kệ. Cho nên…”
Diệp Viền bỗng nhiên vỗ ra một chưởng, muốn đóng một cái ấn lên trẽn đỉnh đầu Từ Diễm.
Diệp Viễn mở năm ngón tay ra, trực tiếp nắm lấy trán Từ Diễm.
Một lực hút mạnh mẽ thăm dò Từ Diễm rồi xâm nhập vào trong thần thức, kéo nguyên linh của Thương Viêm ra ngoài.
Nếu như Thương Viêm ở thời kỳ hoàng kim thì đương nhiên Diệp Viễn sẽ không thể nào làm được điều này dễ dàng như vậy. Nhưng mà thân thể của hắn đã bị Tiểu Hỏa thôn tính gần hết, nguyên linh của Thương Viêm đã cực kỳ suy yếu nên chỉ có thể để mặc cho Diệp Viễn làm thịt.
Diệp Viễn lấy ra một cái bình nhỏ, phong ấn Thương Viêm vào trong đó.
ở trong bình không có nguyên lực tiếp tế, Thương Viễn sẽ vĩnh viễn không thể nào khôi phục được sức mạnh bán thể.
Đối với việc nguyên hỏa sinh ra nguyên linh mà nói thì nguyên linh mới là mấu chốt nhất.
Chỉ cần nguyên linh bất diệt, bọn họ có thể không ngừng hấp thu lực lượng hỏa nguyên trong thiên địa, có thể khôi phục đến trạng thái mạnh nhất.