Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ừm? Xảy ra chuyện gì vậy? Tên Nguyên Tiêu này vẫn còn chưa chịu nhận thua à?"

"Bọn họ còn muốn đấu lại lần nữa! Lẽ nào Nguyên Tiêu còn chưa tung đòn sát thủ sao?"

"Các ngươi nhìn xem trạng thái của người gác cổng, hình như có gì đó không ổn lắm!"

...

Trịnh Tiễn ngay lúc này đang tiến vào một loại trạng thái huyền diệu.

Diệp Viễn đã quá quen thuộc với trạng thái này, đúng là đã hắn tiến vào vô ngã chi cảnh hai lần!

Một luồng khí tức nguy hiểm đập vào mặt, khiến Diệp Viễn gần như nghẹt thở.

"Chẳng trách hắn dám tự xưng là vô địch cùng cảnh giới, lại có thể tiến vào vô ngã chi cảnh bất cứ lúc nào!" Diệp Viễn thở dài nói.

Mà lúc này, giọng nói của Vô Trần vang lên trong đầu Diệp Viễn: "Đó cũng không phải là trạng thái vô ngã chi cảnh hoàn toàn, chỉ là trạng thái giữa ranh giới vô ngã chi cảnh và thực tại. Hơn nữa loại trạng thái này chỉ thích hợp dùng cho chiến đấu, có thể khiến võ giả phát huy sức mạnh vượt mức bình thường trong lúc đó!"

"Hít..."

Diệp Viễn hít một ngụm khí lạnh, không ngờ tới còn có võ kỹ kiểu này.

"Đây chính là sức chiến đấu tối đa của hắn sao? Quả nhiên rất mạnh!" Diệp Viễn lẩm bẩm nói.

"Một chiêu này, là đi qua nhiều lần mài giũa mới có thể dung nhập thiên đạo vào tâm cảnh của chính mình, điều mà người không thể làm được nếu không có sự kiên trì cao độ. Người này khi còn sống, nhất định là cường giả danh chấn một phương!" Vô Trần nói.

Lấy mắt nhìn của Vô Trần cũng phải nhìn Trịnh Tiễn với cặp mắt khác xưa.

Mặc dù tài năng võ đạo của người này không bằng Diệp Viễn, nhưng cũng không kém cạnh gì.

"Tới rồi! Nhanh như vậy!"

Trong lòng Diệp Viễn kinh ngạc, Trịnh Tiễn biến thành một đạo tàn ảnh hướng về phía hắn mà giết.

Hai thanh đoản kiếm tựa như hai chiếc răng nanh sắc bén, dương nanh múa vuốt về phía Diệp Viễn giết tới.

"Nguyên lực từ tràng, mở! Phiêu Miểu Kiếm Pháp!"

Diệp Viễn lạnh giọng quát một tiếng, triển khai Phiêu Miểu Kiếm Pháp lần thứ hai, đồng thời một đạo trọng lực cường đại phủ xuống trong nháy mắt.

Một chiêu này đến đột ngột, nhưng thân hình Trịnh Tiễn bất chợt sựng lại, ngay sau đó động tác lập tức thong thả hơn rất nhiều.

"Đinh đinh đinh..."

Hai người giao thủ hơn mười kiếm trong khoảnh khắc nhanh như chớp, sắc mặt Diệp Viễn bỗng dưng thay đổi.

"Xuy!"

Đoản kiếm của Trịnh Tiễn đột nhiên tăng tốc, chém một nhát lên cánh tay Diệp Viễn.

Diệp Viễn chợt lui người lại, nhưng Trịnh Tiễn vẫn theo sát không tha.

Nguyên từ lực tràng chỉ mới có hiệu quả trong một hơi thở thì đã bị Trịnh Tiễn phá giải.

Ánh kiếm sắc bén của hắn, trực tiếp mở ra một lỗ hổng từ nguyên từ lực tràng, dùng lực cắt kim loại thành mảnh vụn.

Pháp tắc chi lực của Trịnh Tiễn quá mạnh, hoàn toàn không phải thứ Diệp Viễn bây giờ có thể sánh được.

"Vù vù vù..."

Diệp Viễn dốc hết toàn lực, bóng dáng không ngừng xuyên qua không gian, cũng chỉ có thể khó khăn bảo vệ điểm yếu của bản thân.

Thế nhưng vết thương trên người hắn vẫn không ngừng tăng lên.

Thế tấn công của Trịnh Tiễn quá mạnh mẽ.

Bản năng chiến đấu của hắn dường như bị phát huy đến cực hạn.

Điều này làm sức chiến đấu của hắn tăng lên trên mọi phương diện.

Cảm giác này, giống trước đây khi Diệp Viễn đối phó với phân thân vậy.

Sau khi hắn tiến vào vô ngã chi cảnh, phân thân hoàn toàn biến thành đối tượng bị chà đạp trước mặt hắn.

"Mạnh quá! Người gác cổng này so với trước đó tưởng chừng như hai người, chuyện gì xảy ra vậy? Rõ ràng là kiếm pháp, thân pháp đều giống nhau, nhưng tại sao lại mạnh như vậy?" Ba Đồ kinh hãi nói.

Nơi đây, có thể ghi lại vết tích chiến đấu của hai người, chính là Đạt Lan lục tử.

Bọn Ba Đồ không chớp mắt chăm chú theo dõi hình chiếu, không dám bỏ sót một chi tiết nào.

Bởi vì chỉ cần mất tập trung một chút sẽ không bắt kịp được tốc độ của hai người.

Tuy nhiên hắn có thể cảm giác được, thực lực Trịnh Tiễn bỗng chốc tăng vọt, trở thành một kẻ điên cuồng chiến đấu.

Tình cảnh của Diệp Viễn ngày càng không ổn.

Địch Phàm cũng thấy rất rõ, trầm giọng nói: "Hắn dường như đã tiến vào một loại trạng thái kỳ lạ, hình như là... Vô ngã chi cảnh!"

Sắc mặt Ba Đồ đột nhiên thay đổi, kinh hãi nói: "Vô ngã chi cảnh? Cái này... Điều đó làm sao có thể? Vô ngã chi cảnh có thể gặp mà không thể cầu, có thể dễ dàng đi vào sao?"

Sắc mặt Địch Phàm ngưng trọng nói: "Vô ngã chi cảnh đương nhiên không thể tùy tiện đi vào, thế nhưng ta nghe nói trải qua huấn luyện đặc thù, bản năng chiến đấu có thể rèn luyện đến một loại trạng thái giới hạn! Ở trạng thái giới hạn này, hầu như đều tồn tại vô ngã chi cảnh, có thể phóng đại vô hạn thực lực của bản thân. E rằng, tên gác cổng kia đang ở trong trạng thái này."

Ba Đồ nghe xong trợn mắt đứng nhìn, bàng hoàng nói: "Lại còn có chuyện như vậy? Nếu..."

"Không có nếu như! Chưa kể có rất ít người biết về phương pháp huấn luyện này, đơn giản là người bình thường không thể chịu đựng được quá trình khủng khiếp, trong nghìn người, chỉ cần có một người sống sót cũng đã rất không tầm thường. Tên gác cổng này chắc chắn trước đây cũng là một ‘người điên? ’!" Địch Phàm ngắt lời Ba Đồ, trầm giọng nói.

"Tê..."

Ba Đồ nghe xong hít vào một ngụm khí lạnh, loại phương pháp huấn luyện này, thật quá đáng sợ.

"Xem ra Nguyên Tiêu có chút nguy hiểm. Bây giờ hắn muốn nhận thua chỉ sợ là không được" Ba Đồ cảm thán nói.

Trên người truyền đến từng trận đau đớn, lại khiến Diệp Viễn càng thêm tỉnh táo.

"Vô ngã chi cảnh sao? Không bằng... Ta cũng tới thử xem!"

Diệp Viễn từng có kinh nghiệm hai lần tiến nhập vô ngã chi cảnh, và một lần suýt chút nữa thì tiến vào được.

So với một thiên tài hiểu vô ngã chi cảnh như hắn e rằng trên đời này không tìm được kẻ thứ hai.

Bây giờ hắn bị Trịnh Tiễn ép đến cực hạn, ngay cả nguyên từ lực tràng cũng bị tan rã nhanh chóng.

Phương pháp phá giải duy nhất hắn có thể nghĩ đến, chính là tiến vào vô ngã chi cảnh.

Nhưng vô ngã chi cảnh đâu phải muốn là có thể vào.

Cần có một thời cơ vô cùng hà khắc để tiến vào vô ngã chi cảnh.

Lần trước, khi Diệp Viễn tiến vào vô ngã chi cảnh một cách cực kỳ nguy hiểm là ở trạng thái sắp chết.

Lúc này, Diệp Viễn hoàn toàn khai mở tâm thức, cẩn thận thấu suốt tường tận thời điểm tiến vào trạng thái vô ngã chi cảnh hai lần trước.

Kết quả là hắn không thể tập trung phản ứng trước đòn tấn công của Trịnh Tiễn, vết thương trên người trở nên ngày càng dày đặc.

Thiên đạo!

Vô ngã chi cảnh phù hợp với thiên đạo!

Thế nào mới có thể phù hợp thiên đạo?

Diệp Viễn làm rỗng tâm trí của chính mình, trong trạng thái cực hạn này, điều chỉnh tâm cảnh của mình từng chút một.

"Nguyên Tiêu không chịu được! Trong vòng trăm chiêu, chỉ sợ cũng sẽ tử vong!" lời nói của Địch Phàm mang chút phiền muộn.

Dù sao tài năng này của Nguyên Tiêu, đã cho bọn họ mở rộng tầm mắt.

Không ngờ, lại là tự tìm đường chết.

Một trăm chiêu nghe rất nhiều, nhưng đối với trình độ như Trịnh Tiễn mà nói, công phu chẳng tốn mấy hơi thở.

Bọn hắn ra chiêu quá nhanh, nhanh đến người thường đơn giản là không có trình độ bắt kịp.

"Ngươi chết chắc rồi!" giọng nói của Trịnh Tiễn, như một đạo bùa đòi mạng, vang lên bên tai Diệp Viễn.

Mặc dù đang ở trong trạng thái giới hạn, nhưng hắn vẫn giữ lại ý thức của bản thân.

Một tiếng này, chính là tuyên bố Diệp Viễn chết chắc.

Đoản kiếm của Trịnh Tiễn nhanh như chớp đâm về phía tim Diệp Viễn.

"Xuy!"

Trịnh Tiễn chỉ cảm thấy trên người đau nhói, hắn thế mà lại bị thương!

Trái tim Trịnh Tiễn trầm xuống, đây là lần đầu tiên Diệp Viễn đánh trúng vào người hắn!

Một đòn chí mạng của hắn mà lại bị Diệp Viễn tránh được, hơn nữa còn đánh cho hắn bị thương?

Trong lòng Trịnh Tiễn bỗng nhiên cảm giác được gì đó, hai mắt hiện lên vẻ hốt hoảng.

"Vô ngã chi cảnh!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK