Mỗi đêm, hàng ngàn hàng vạn con cương thi đến chỗ này tàn sát người bừa bãi.
Vương Tán tổ chức rất nhiều võ giả đến giết cương thi nhưng lại thất bại, thiệt hại rất nặng nề nên lúc này mới phải cầu cứu thánh địa.
Nghe Vương Tán cầu viện, Diệp Viễn cũng cảm thấy lần bạo phát cương thi này có chút không giống bình thường, nên mang theo Ngũ Tư Viễn và Hắc Phong đến nơi này điều tra tình hình.
Lại nói, từ khi Ngũ Tư Viễn nhìn thấy Hắc Phong đã không còn tâm tư nào đối với Diệp Viễn.
Hắn biết, cho dù hắn cố gắng hết sức cũng không phải là đối thủ của Hắc Phong. Diệp Viễn có thể thu phục được một yêu thú cường đại như vậy, hắn lấy gì mà không phục chứ?
Đứng trên đồi núi này có thể nhìn thấy tình huống ở xung quanh.
Nhưng lúc này đang là ban ngày, không biết đám cương thi đó đã trốn đi đâu mà một bóng dáng cũng không thấy.
Nhưng Diệp Viễn có thể cảm giác được, xung quanh có sát khí rất nặng, hiển nhiên lời của Vương Tán nói là sự thật.
Trước khi Diệp Viễn đến thì đã có ba thành trì bị hủy hoại, nơi đó giống như địa ngục trần gian. Ngay cả Diệp Viễn - người đã trải qua biết bao nhiêu chuyện đời cũng chấn động.
Hắn âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải diệt trừ hết đám cương thi này!
"Theo hai ngày này quan sát, hình như đám cương thi này đang cố ý khuếch trương địa bàn. Nếu cứ tiếp tục như vậy e rằng toàn bộ dân chúng ở thánh địa Xích Hà sẽ rơi vào cảnh lầm than!” Diệp Viễn nhíu mày nói.
Vương Tán giật mình, cẩn thận nhớ lại những chuyện xảy ra, hình như mọi việc đều đúng như vậy.
"Chuyện này… Thiếu chủ, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Tuy rằng còn chưa nhìn thấy, nhưng giữa đám thi triều này nhất định có cương thi cấp tám!” Vương Tán có chút do dự nói.
Diệp Viễn trầm mặc một lát, mới chậm rãi mở miệng nói: "Thi triều bùng nổ rất đột ngột, hơn nữa còn có quy luật, ta cảm thấy… hẳn là có người ở phía sau khống chế đám cương thi này!"
Vương Tán biến sắc nói: "Thiếu chủ, với quy mô thi triều này phải là một người có thực lực cực kỳ mạnh mới khống chế được đúng không? Nếu dựa trên suy đoán này, có phải…"
Rất rõ là hắn cảm thấy suy đoán của Diệp Viễn không có ý nghĩa.
Vương Tán có thể khẳng định, giữa đám thi triều này nhất định có cương thi cấp tám. Hơn nữa với quy mô này không giống có cường giả phía sau khống chế.
Diệp Viễn lại hoài nghi có người ở sau không chế, khả năng này không cao lắm.
Đối với sự nghi ngờ của Vương Tán, Diệp Viễn cũng không để ý, cười nói: "Khống chế cương thi, không nhất định phải có cảnh giới tương xứng! Chỉ cần có phương pháp thích hợp, một võ giả bình thường cũng có thể vượt cấp khống chế cương thi."
Bỗng nhiên, chân trời xuất hiện mấy điểm đen đang đến gần, sau đó xuất hiện mấy bóng người dừng lại trên đỉnh đồi.
Một thanh niên liếc nhìn ba người Diệp Viễn một cái, khinh thường nói: "Hừ, thánh địa Xích Hà của các người thật là vô dụng, làm bùng nổ thi triều với quy mô lớn như vậy, làm liên lụy thánh địa Vân Khuyết chúng ta, thật đúng là buồn cười!"
Thanh niên này tuổi không lớn, lại có thực lực Thiên Khải Cảnh đỉnh phong!
Vương Tán nhìn thấy thanh niên này, không khỏi biến sắc.
"Vệ Thành thiếu chủ, lời này của ngươi có chút bất công! Nơi này là giao giới của bốn thánh địa chúng ta, sao bây giờ lại thành thánh địa Xích Hà chúng ta gây ra chuyện này chứ?” Vương Tán không phục nói.
Người thiếu niên này chính là thiếu chủ của thánh địa Vân Khuyết, tên là Vệ Thành.
Tuy lúc Diệp Viễn đảm nhiệm chức vị thiếu chủ không gặp qua các thiếu chủ ở thánh địa khác nhưng tên Vệ Thành này thì đã nghe nói qua.
Thánh địa Vân Khuyết cũng là thánh địa cửu phẩm, nhưng thực lực chỉnh thể lại mạnh hơn nhiều so với thánh địa Xích Hà.
Vệ Thành là thiên tài duy nhất của thánh địa Vân Khuyết, năm trước được Thánh chủ thánh địa Vân Khuyết phong làm thiếu chủ, thực lực vô cùng cường đại.
Ngược lại thì thế hệ trẻ của thánh địa Xích Hà lại kém hơn rất nhiều, cho nên chậm chạp không lập thiếu chủ, mãi cho đến khi Diệp Viễn xuất hiện.
Nghe Vương Tán biện hộ, Vệ Thành hừ lạnh nói: "Cưỡng từ đoạt lý! Khu vực này là nơi cương thi triều bùng phát mạnh nhất, đừng nói nơi này không phải là lãnh địa của thánh địa Xích Hà các ngươi! Thánh địa Vân Khuyết chúng ta đến đây giúp các ngươi giải quyết nguy nan, các ngươi lại lấy thái độ này đối đãi sao! Nhìn dáng vẻ này, xem ra chúng ta đã xen vào việc người khác, chúng ta đi!"
Vương Tán biến sắc, vội vàng bước lên ngăn đối phương lại.
Lại bị Diệp Viễn ngăn lại, nhàn nhạt nói: "Để hắn đi!"
Vương Tán có chút khó xử, nhỏ giọng nói: "Thiếu chủ, lần thi triều này quá lớn, chỉ sợ thánh địa chúng ta không thể giải quyết được!"
Lời này rơi vào tai Vệ Thành, lông mày hắn khẽ nhếch, chế nhạo nói: "Ai da, ta còn tưởng là ai, hóa ra ngươi là thiếu chủ mới của thánh địa Xích Hà à! Đều nói thánh địa Xích Hà một ngày không bằng một ngày, bây giờ xem ra quả thật như thế! Chỉ một võ giả Vô Lượng Cảnh nho nhoi đã được phong làm thiếu chủ, thật là mất mặt!"
Vương Tán vừa nghe, khuôn mặt đỏ bừng.
Hắn vẫn luôn trấn thủ biên cương, mặc dù có biết chuyện xảy ra ở thánh địa, nhưng hầu như chỉ nghe nói mà thôi.
Đối với vị thiếu chủ Vô Lượng Cảnh này, thật ra trong lòng hắn có chút không tin tưởng lắm.
Lúc này lại bị người khác vũ nhục thiếu chủ thánh địa của mình, hắn cảm thấy bản thân mình cũng rất mất mặt.
"Ha ha, khí tức của Vệ Thành thiếu có chút không đúng lắm, trên mặt hình như còn có vài vết thương. Sao lại giống như bị người nào giáo huấn vậy? Đúng rồi, trước đó vài ngày nghe nói có một già một trẻ đi đến Bạch Vũ Vực chúng ta khiêu chiến các thiên tài trẻ tuổi. Mặt Vệ Thành thiếu chủ bị thương, không phải là do bọn họ làm đấy chứ?” Ngũ Tư Viễn ở một bên không nói gì, lúc này mở miệng châm chọc.
Vệ Thành nghe vậy sắc mặt trầm xuống, trong đầu không tự chủ được mà nhớ lại một số hình ảnh.
Vết thương trên mặt hắn đúng là do La Thông để lại.
Trước khi La Thông và Tôn bá đến thánh địa Xích Hà thì đã đến thánh địa Vân Khuyết.
Có thể nói một người vô địch như Vệ Thành thế mà bị La Thông đánh thành đầu heo!
Tuy rằng đã qua gần một tháng nhưng vết thương trên mặt vẫn còn chưa khỏi hẳn.
Đây chính là sỉ nhục lớn nhất của Vệ Thành, vậy mà lại bị Ngũ Tư Viễn vạch trần vết sẹo!