Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Viễn Nhi, con muốn đi luôn sao?”

Ngao Quân siết chặt bàn tay Diệp Viễn, vô cùng không nỡ.

Lời nguyền được giải trừ, có thể nói chuyện tâm tình với con trai, nhưng con trai lại lập tức phải đi.

Diệp Viễn đã ở cùng bà hơn một tháng ở vùng đất lưu dày, nhưng cuối cùng vẫn phải rời đi.

Ngao Quân biết tin tức Cơ Chính Dương đã chết, tâm tình mấy ngày nay vẫn luôn chán nản.

Diệp Viễn đưa Ly Nhi tới an ủi một hồi, mới có thể trấn an được Ngao Quân.

“Mẫu thân, con nợ Linh Tuyết quá nhiều. Mấy năm nay, luôn sống trong tự trách. Không thể sớm ngày cứu được nàng, lòng con khó yên!” Diệp Viễn cảm khái nói.

Khó khăn lắm mới đoàn tụ được với mẫu thân, hắn cũng không muốn lập tức phải rời đi.

Nhưng mà ở Thông Thiên Giới còn rất nhiều chuyện đang chờ hắn, hắn cũng không thể ở đây dây dưa nhiều thời gian.

Nhìn thấy vẻ mặt không nỡ của mẫu thân, Diệp Viễn cười nói: “Con trai bây giờ có pháp bảo, ra vào không gian loạn lưu vô cùng thuận tiện. Về sau chỉ cần rảnh rỗi, liền sẽ trở lại gặp người!”

Lão tổ tông ở một bên nói: “Nam nhi chí ở bốn phương, nếu biết bên ngoài có thế giới rộng lớn hơn mà lại vùi ở trong xó này thì là cái chuyện gì?”

Vừa nghe lão tổ tôn nói như vậy, Ngao Quân cũng không tiện kéo Diệp Viễn không buông, lúng túng cười nói: “Viễn Nhi, mẫu thân biết con đi con đường này rất không dễ dàng. Ở Thông Thiên Giới, nhất định phải cẩn thận một chút!”

Diệp Viễn gật đầu nói: “Yên tâm đi, con sẽ như vậy!”

Rời khỏi vùng đất lưu đày, Diệp Viên đi thăm Côn Ngô Thần Mộc.

Lúc này, nhìn thầy Côn Ngô, Diệp Viễn càng thêm cảm thấy thâm sâu khó lường, điều này khiến trong lòng hắn vô cùng chấn kinh.

Côn Ngô Thần Mộc này, rốt cuộc là cái cảnh giới gì vậy!

Diệp Viễn kinh ngạc, Côn Ngô so với hắn càng giật mình hơn.

Còn nhớ trước đây khi Diệp Viễn rời đi, Côn Ngô Vẫn là một trăm cái không coi trọng.

Ai mà ngờ được, chuyến đi này mới có trăm năm, nhưng lúc trở về, Diệp Viễn vậy mà đã đột phá đến Quy Khư trung kỳ.

Hơn nữa, hắn rõ ràng cảm giác được Diệp Viễn đã chặt đứt thiên đạo, thế mà lại vẫn có thể điều động sức mạnh thiên đạo như trước, đây quả thực là không thể nào tưởng tượng được.

“Tiểu tử ngươi, rốt cuộc là làm thế nào vậy?” Côn Ngô nhìn Diệp Viễn, kinh ngạc nói.

Diệp Viễn và Thiên Nghiệt đánh một trận, Côn Ngô tự nhiên là biết rõ.

Lúc đó, thật là khiến hắn chấn kinh không nhẹ.

Thân hình Vô Trần lóe lên rồi hiện ra, cười nói: “Lão Côn, ngươi và ta đều nhìn nhầm rồi! Tiềm lực của tiểu tử này, có thể nói là so với lão quỷ Tiên Lâm còn mạnh hơn!”

Ánh mắt Côn Ngô có chút ngưng lại, kinh ngạc nói: “Lời này là thế nào?”

Vô Trần vuốt râu cười nói: “Tiên Lâm làm được, hắn làm được; Tiên Lâm không làm được, hắn cũng làm được. Ta rất là chờ mong, tương lai hắn có thể đạt được dạng trình độ gì.”

Con ngươi Côn Ngô rụt lại, giật mình nói: “Nếu như lão quỷ Tiên Lâm vẫn chưa chết, cảnh giới Thiên Đế là chạy không thoát được! Lẽ nào, tiểu tử này còn có thể đạt được Vô thượng Thiên Đế Chi Cảnh?”

Vô Trần cười không nói, làm Côn Ngô tức đến nội thương.

Diệp Viễn vốn là muốn xem xem có thể mời được Côn Ngô xuất sơn không, nhưng mà hắn phát hiện, cho dù bây giờ thiên đạo khôi phục được rất nhiều, nhưng vẫn không chịu nổi sự tồn tại của Côn Ngô, nên đành từ bỏ.

Giao phó tất cả xong, Diệp Viễn đưa bốn người Ly Nhi, Bạch Quang, Tiểu Hỏa, Lục Nhi lại lần nữa đi vào không gian loạn lưu.

Trăm năm qua, thực lực của mấy người này đều có tiến bộ nhảy vọt.

Thể chất của ba người Ly Nhi, Bạch Quang và Tiểu Hỏa đặc thù, lúc này đã là cường giả cảnh giới Khuy Thiên.

Cho dù là Lục Nhi, cũng đã đạt được Động Huyền đại viên mãn, chỉ thiếu chút nữa là có thể đột phá đến Khuy Thiên Thần Cảnh.

Mấy người này muốn đi Thông Thiên Giới, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, lôi kéo Ninh Tư Ngữ và Lương Uyển Như để hỏi liên tục, giống như là bốn bảo bảo hiếu kỳ.

Ở thế giới Tiên Lâm thời gian dài như vậy, Lương Uyển Như đã biết vì sao Diệp Viễn đối với nàng lại là kính trọng mà không thể đến gần.

Không liên quan gì đến dung mạo!

Hắn và Ly Nhi đều không thể đưa ra lời hứa hẹn gì, huống chi là chính mình?

Kể từ đó, Lương Uyên Như ngược lại thoải mái hơn rất nhiều, cả người cũng là nhẹ nhàng đi không ít.

Diệp Viễn đi tới bên người Tiểu Bạng Tử, cười nói: “Chuyến đi này, có thu hoạch được gì không?”

Tiểu Bạng Tử liếc mắt nhìn Diệp Viễn, than thở: “Thực sự là không thể nào tưởng tượng được, ngươi lại có quá khứ bi ai như vậy.”

Nơi này là quê nhà của Diệp Viễn, đám người Tiểu Bạng Tử đương nhiên hết sức tò mò với quá khứ Diệp Viễn.

Sau khi hỏi thăm, mới biết được kiếp trước Diệp Viễn gặp huynh đệ phản bội, phụ thân bị người khác giết bỏ mình.

Còn về sau, lại gặp phải loại chuyện người mình yêu thiêu đốt thần hồn.

Dường như tai họa của mình so với Diệp Viễn, căn bản không đáng để nhắc tới.

Nếu như không phải chính tai nghe được mấy chuyện này, hắn căn bản không thể nào tưởng tượng được, loại người phóng khoáng như Diệp Viễn lại có dạng quá khứ này.

Hắn rốt cuộc cũng hiểu vì sao Diệp Viễn lại dụng tâm lương khổ như thế.

Để tay lên ngực tự hỏi, nếu như hắn có trải nghiệm như Diệp Viễn, sợ rằng sớm đã biến thành một kẻ điên thích giết chóc rồi.

Nhưng mà, Diệp Viễn không có oán trời trách đất.

Hắn dựa vào chính nỗ lực của mình, từng bước từng bước một đi tới, báo thù cho cha, vì người mình yêu tìm kiếm cơ hội sống.

Chuyện này yêu cầu nghị lực lớn thế nào chứ!

Diệp Viễn làm nhiều như vậy, không khỏi khiến hắn bừng tỉnh.

Tiểu Bạng Tử cảm kích nhìn về phía Diệp Viễn, trên mặt nở nụ cười đã lâu không thấy, nói: “Diệp Viễn, cảm ơn ngươi.”

Diệp Viễn cười ha ha nói: “Này mới đúng chứ! Nhìn thấy nụ cười dung tục của ngươi, ta biết Tiểu Bạng Tử kia lại trở về rồi!”

Ở trong Đan Tháp, Lộc Minh đang lên án mạnh mẽ Diệp Viễn với đại trưởng lão Nhược Hư.

“Đại trưởng lão, tiểu tử này có tài đức gì, dựa vào cái gì lại lập tức có thể trở thành trưởng lão chứ! Một đan thần tam tinh trở thành trưởng lão Đan Tháp, cái này nói ra không phải để cho người ta chế nhạo sao?...”

Đại trưởng lão lẳng lặng nghe, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, không vui không buồn.

Chờ Lộc Minh nói xong, Nhược Hư trầm ngâm chốc lát, mới chậm rãi nói: “Chuyện này là phía trên trực tiếp quyết định, ngay cả ta cũng không biết ngọn nguồn! Ta hỏi ngươi, thực lực tiểu tử kia thế nào?”

Lộc Minh tức giận nói: “Ta phi! Hắn có thể có thực lực gì? Theo ta thấy, hắn chính là cố làm ra vẻ huyền bí! Nói ra, cũng có người tin! Ta khẳng định, đây chẳng qua là Hiên Vũ cố tình bày nghi trận! Nhất định là Lục Dật đã sớm có đột phá, nhưng vẫn luôn giữ kín không nói ra, đợi đến trong cuộc thi Đan Tháp mới khiến ai nấy đều kinh ngạc! Chỉ là không khéo, chuyện này bị ta đụng phải, bọn họ liền làm một cái bẫy, rồi dẫn ta đi vào!”

Cho đến bây giờ, Lộc Minh cũng không tin Diệp Viễn có thể chỉ điểm cho Lục Dật luyện thành thượng phẩm Thất Khiếu Tĩnh Ngộ Đan.

Loại chuyện như vậy, căn bản là không hợp lẽ thường.

Đại trưởng lão hơi nhíu mày nói: “Ý ngươi là, tiểu tử này chẳng qua là một con cờ của Hiên Vũ, dùng để mê hoặc chúng ta?”

Lộc Minh gật đầu nói: “Trừ loại tình huống này, ta căn bản không nghĩ ra được khả năng khác! Có điều, đại trưởng lão, ngài cũng phải cẩn thận, gần đây, Hiên Vũ kia có đột phá không nhỏ ở đan đạo. Tử Linh Diệt Tủy Độc kia, nghe nói là không có thuốc nào chữa được, hắn lại mượn tay Diệp Viễn mà có thể giải được!”

Đại trưởng lão không khỏi rơi vào trầm tư, Diệp Viễn xuất hiện, đúng là làm loạn bố trí của hắn.

Nhưng mà hắn không thể không thừa nhận, lo lắng của Lộc Minh rất có đạo lý.

Không thể phủ nhận, Diệp Viễn này nhất định là có chút thực lực, nếu không Hiên Vũ cũng sẽ không chọn trúng hắn.

Nhưng mà nếu nói Diệp Viễn nghịch thiên tới mức có thể chỉ điểm đan thần tứ tinh thì hắn không tin.

“Chuyện này là phía trên trực tiếp quyết định, ta cũng không tiện nói thêm cái gì. Diệp Viễn kia có bao nhiêu thực lực, thử một lần liền biết! Lần này Đan Tháp thi đấu, ngươi tự mình đi khiêu chiến hắn!” Đại trưởng lão bỗng nhiên nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK