Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Trương Thiên Dực rất ngưng trọng: “Chiêu thần hồn bí kỹ của Diệp Viễn vừa rồi, lấy thực lực của ta là không thể dao động một chút, nhưng mà hồn kiếp lại đánh bể nó ngay! Uy lực của hồn kiếp này thật là đáng sợ! Nếu đổi là ta, vừa rồi phỏng chừng đã hồn phi phách tán. Thật không biết rốt cuộc Diệp Viễn làm cái gì mà lại chọc phải hồn kiếp cường đại cỡ này! Cường độ của hồn kiếp này căn bản không phải một võ giả Vô Lượng cảnh có thể ngăn cản.”

Sắc mặt mọi người lại biến đổi!

Hồn võ giả như Trương Thiên Dực cũng không đỡ nổi một kích của hồn kiếp, có thể thấy được uy lực của hồn kiếp này đáng sợ đến bao nhiêu!

“Lần này Diệp Viễn… hẳn gặp nguy hiểm!” Sắc mặt Trương Thiên Dực hơi trầm xuống nói.

Lại một tia sét gào thét lao tới!

Diệp Viễn dồn toàn bộ hồn lực để ứng phó với đạo hồn kiếp thứ hai này.

Lần thứ hai, Diệp Viễn lại bị đánh bay, thần hồn đã suy yếu cực kỳ.

Hồn kiếp này có uy lực quá mạnh, dù thần hồn của Diệp Viễn đã tăng trưởng rất lớn nhưng cũng không phải đối thủ của nó.

Lại đánh thêm một tia, sợ rằng Diệp Viễn sẽ thực sự hồn phi phách tán mất.

Những người trên bờ thấy thế đều không đành lòng nhìn.

Thiên tài như vậy, chẳng lẽ lại phải bỏ mạng dưới hồn kiếp khủng khiếp này sao?

Trên bầu trời, kiếp vân cuồn cuộn, đang huy động lực lượng đánh xuống tia hồn kiếp tiếp theo.

Hai đạo hồn kiếp đã khiến thần hồn Diệp Viễn bị thương rất nặng, lúc này đã đứng không nổi nữa rồi.

Tia sét màu tím đánh xuống lần nữa, đám người Hàn Phong có thế cảm nhận rất rõ ràng, hồn kiếp lần này có uy lực còn mạnh hơn cả hai lần trước.

Mấy người nhắm mắt lại, không nỡ nhìn, hiển nhiên đều không cho là Diệp Viễn có thể chống cự nổi hồn kiếp này.

Đừng nói bọn họ, ngay cả chính Diệp Viễn cũng không tin mình có thể vượt qua hồn kiếp này. Thứ duy nhất mà hiện tại hẳn cậy nhờ vào chính là viên hắc châu kia.

Đúng lúc này, trong đầu Diệp Viễn vang lên một âm thanh.

“Cái đồ ngu này, còn không mau vận dụng văn tự thần minh đi.”

Là giọng nói của Long Đằng!

Lão nhân này đã lâu không thấy lên tiếng, lần này là lần đầu tiên truyền âm cho mình.

Nhưng mà, văn tự thần minh là cái

gì?

Một tia sáng lóe lên trong đầu Diệp Viễn, miệng hẳn phát ra một âm tiết khó hiểu, chính là văn tự thần kỳ mà hắn mới tìm hiểu gần đây.

“ô…”

Đúng lúc này, hồn kiếp đã tới trước mặt Diệp Viễn.

Điều khiến Diệp Viễn kinh ngạc là, đạo hồn kiếp này, lại bị âm tiết kia trừ khử ngay lập tức.

Gần như cùng lúc đó, trên viên hắc châu đột nhiên rơi ra một ít bột phấn màu đen. Thần hồn của Diệp Viễn nháy mắt đã khôi phục như ban đầu.

“Không… không phải chứ? Diệp Viễn… không chết! A… phỉ phui cái mồm, không chết thì tốt quá, tốt quá!” Dương Tiêu lắp bắp nói.

Tinh huống vừa rồi, quả thật làm người ta mở rộng tầm mắt.

Bọn họ còn đang chắc chắn Diệp Viễn không thể vượt qua đạo hồn kiếp này, nhưng không ngờ hồn kiếp đến trước mặt Diệp Viên rồi lại đột nhiên tiêu tan, như thể nó chưa từng tồn tại.

Quỷ dị hơn chính là, thần hồn của Diệp Viễn hiện tại đã trở về trạng thái tốt nhất, căn bản không có vẻ gì như là vừa bị trọng thương.

Trong nháy mắt vừa rồi, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?

“Vừa rồi hẳn làm gì mà có thể tiêu diệt được hồn kiếp?” Trương Thiên Dực không dám tin vào mắt mình, hỏi.

“Vừa rồi hình như Diệp Viễn phát ra một âm tiết rất cổ quái, trừ cái đó ra, hình như hẳn chưa làm gì cả. Chẳng lẽ, việc hồn kiếp bị tiêu tan có liên quan đến âm tiết cổ quái đó?” Nạp Lan Hồng cau mày nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK