Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sưu sưu sưu "

Hơn mười bóng người xông ra khỏi thông đạo mà Diệp Viễn đã bố trí.

"Ta nhổ vào! Giả trang thành anh hùng nhân tộc gì chứ? Tự mình đi tìm chết thì thôi đi còn muốn lôi theo chúng ta làm đệm lưng, anh hùng mà dễ làm như vậy sao? Mua danh chuộc tiếng!" Vệ Thành quay mặt vào cửa động mà mắng.

Hắn nói lời này rất lớn tiếng, không tránh khỏi tai mắt của mọi người.

Vừa nói một lời lập tức khiến tất cả mọi người đều quăng cho hắn ánh mắt khinh bỉ.

"Không phải nhờ có Diệp Viễn thì ngươi đã chết rất nhiều lần rồi, vẫn còn bản lĩnh mà ở chỗ này nói mát? Loại trình độ không biết liêm sỉ như ngươi đây thì có thể ví như một loại cảnh giới!" Hoa Thư Kiệt cười lạnh nói.

Mặc dù hắn không có dũng khí đối mặt với Ma Thần nhưng hắn vẫn vô cùng kính nể Diệp Viễn.

Hơn nữa Diệp Viễn thật sự đã cứu mọi người đến mấy lần, đây chính là sự thật không thể chối bỏ.

"Hoa Thư Kiệt, đừng nói cái kiểu giống như ngươi cũng là người rất cao thượng, không phải ngươi cũng trốn hay sao? Có tư cách gì mà nói ta? Còn có các ngươi nữa! Từng người dùng loại ánh mắt này nhìn ta làm cái gì, có bản lĩnh thì tự mình đi xuống dưới đi!" Vệ Thành hét lên.

Những đả kích luân phiên phía dưới kia đã khiến tâm lý của Vệ Thành hoàn toàn mất thăng bằng.

Nhưng lời hắn nói vẫn sắc bén như cũ, mặc kệ là nguyên nhân gì thì trốn tránh chính là trốn tránh, những võ giả này mỗi một người đều quay mặt sang chỗ khác, lộ ra thần sắc ngượng ngùng.

Những người có loại tâm lý này sẽ cảm thấy trời có sập xuống thì vẫn sẽ có người cao hứng chịu.

Ma Thần xuất thế thì hẳn là những cường giả Thần Vương kia sẽ đi ra đối địch, bọn họ có trách nhiệm và nghĩa vụ gì mà phải đối mặt với nguy hiểm như vậy?

Diệp Viễn như vậy, không thể nghi ngờ rằng hắn chính là một con thiêu thân lao đầu vào lửa, thậm chí sẽ bị người khác nhạo báng, ví như Vệ Thành đây.

"Chà chà, rất náo nhiệt nha, không phải các ngươi đều đã đi vào sao, thế nào lại trở ra nhanh như vậy? Các ngươi thế này thật là khiến cho ta rất khó xử đấy!"

Đột nhiên, một giọng nói ồm ồm vang lên dọa cho mọi người đều nhảy dựng lên.

Ngay lúc đó có hai người toàn thân phủ áo đen xuất hiện, trước đó bọn họ lại không hề phát hiện ra một chút nào.

Sắc mặt Hoa Thư Kiệt hơi trầm xuống nói: "Các ngươi là ai? Ở chỗ này diễu võ dương oai, chẳng lẽ không biết Ma Thần sắp xuất thế hay sao?"

Hai gã hắc y nhân nhìn nhau, không khỏi bật cười khằng khặc quái dị, một người trong đó cười to nói: "Ma Thần xuất thế? Chúng ta đương nhiên là biết! Bởi vì… vị Ma Thần này chính là do chúng ta phóng xuất mà!"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt tất cả mọi người đều đại biến. Trách sao Diệp Viễn lại nói có người có dụng ý khó lường, thì ra lời hắn nói là thật!

"Khặc khặc, thực lực của các ngươi tuy là có kém một chút nhưng miễn cưỡng làm thức ăn cho Ma Thần đại nhân cũng tạm đủ. Vốn là các ngươi tự mình đi vào giúp cho bọn ta bớt đi một phen phiền phức. Hiện tại bọn ta chỉ có thể tự mình động thủ đưa các ngươi vào mà thôi." Tên còn lại cười quái dị nói.

"Các ngươi đến cùng là người phương nào, tại sao lại phải làm ra việc phản bội nhân tộc như vậy?" Hoa Thư Kiệt chất vấn.

"Ồ, ngươi có thể gọi chúng ta Thánh đồ! Được rồi, thúc thủ chịu trói đi!" Một người thản nhiên nói.

Thời điểm đám người Diệp Viễn chạy tới nơi sâu hơn liền bị tràng cảnh trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người.

Sâu dưới đất là một cái huyệt động vô cùng lớn, toàn bộ trong huyệt động lúc này đều ngập tràn ma khí.

Mà mỗi hướng trong năm phương vị Đông, Tây, Năm, Bắc và chính giữa, không biết đã bị người nào kiến tạo nên năm tế đàn.

Lúc này từng tên cương thi kia giống như không muốn sống nữa mà cứ đi đến vây quanh khu vực tế đàn rồi trực tiếp bị luyện hóa thành một vũng mưa máu, sau đó bị cái tế đàn nằm ở chính giữa hấp thu vào.

"Diệp huynh, vì sao mỗi một tên cương thi này lại cứ lao vào như không muốn sống nữa vậy?" Thịnh Tuấn hoảng hốt nói.

"Những cương thi này vốn là do người khác luyện chế tinh vi mà thành, tất cả đều đã bị người quản chế." Diệp Viễn bình tĩnh nói.

"Cái gì? Những cương thi này đều là luyện chế ra? Cái này... cái này cần phải tàn sát bao nhiêu sinh linh đây? Lẽ nào những thánh địa siêu cấp kia đều mặc kệ sao?" Thịnh Tuấn hoàn toàn bị chấn động.

Số lượng cương thi này sợ là không chỉ có con số một tỷ. Muốn luyện chế ra nhiều cương thi như vậy, chẳng phải là phải giết chết rất nhiều người sao?

Thế lực như thế nào mới có thể làm được đến mức độ như thế này?

"Những võ giả cấp sáu trở xuống thì vốn là thứ bỏ đi không được coi ra gì ở Thần Vực. Chỉ cần bí mật một chút để góp đủ con số này thì cũng không phải là việc gì quá khó. Ta chỉ tò mò là dạng thế lực như thế nào lại có thể làm nên việc này thần không biết quỷ không hay như vậy." Sắc mặt Diệp Viễn ngưng trọng nói.

Từ việc hủy diệt Dược Vương Điện đến Thần Vực phát sinh đủ loại sự kiện quỷ dị, rồi đến bây giờ là cái Tuyệt Cổ Phong Ma Đại Trận này. Thần Vực mặt ngoài thì yên tĩnh nhưng sợ là đã sóng gió ầm ầm từ lâu rồi.

Chỉ là cái thế lực này ẩn nấp quá kỹ khiến cho tất cả mọi người không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó.

"Vậy… chúng ta cứ trơ mắt nhìn bọn họ đi hiến tế như vậy sao?" Thịnh Tuấn không cam lòng nói.

Số lượng cương thi nhiều như vậy thì bọn họ muốn giết cũng không hết. Sau khi một người chết đi sẽ ngưng tụ ra sát khí, còn Cực m Chi Địa này lại tràn đầy khí cực âm, những cương thi này có khả năng đã đem hai loại khí này dung hợp thành m Sát Khí.

m Sát Khí có tính ăn mòn cực mạnh, thích hợp nhất để ăn mòn trận pháp.

Mặc dù Tuyệt Cổ Phong Ma là đại trận mạnh nhất thời Thượng Cổ, thế nhưng theo thời gian bị hao mòn thì uy lực của nó đã giảm bớt rất nhiều.

Hơn nữa những m Sát Khí ăn mòn này cùng với sự giáp kích cả nội lẫn ngoại của Ma Thần khiến đại trận đã lung lay sắp đổ rồi.

Diệp Viễn lắc đầu nói: "Đã muộn rồi! Trừ phi thế gian này còn có cường giả Thần Cảnh mới có biện pháp củng cố Tuyệt Cổ Phong Ma Đại Trận này. Bằng không thì cho dù chúng ta có giết sạch những cương thi này cũng không làm nên chuyện gì. Ma Thần xuất thế là chuyện không thể chống!"

Thịnh Tuấn hít sâu một hơi, không khỏi lo lắng cho thế cục của Thần Vực sau này.

Ở Thần Vực, miêu tả về ma tộc chỉ vỏn vẹn tồn tại trong truyền thuyết. Thỉnh thoảng có một vài điển tịch thượng cổ mới có nhắc đến ma tộc.

Mảnh đại lục vô biên vô ngần này luôn được thống trị bởi cả nhân tộc và yêu tộc.

"Truyền thuyết kể rằng ở thời đại hoang cổ, nhân tộc cùng với ma tộc đã từng trải qua một trận đại chiến khoáng thế. Cứ tưởng rằng những thứ này chỉ có trong truyền thuyết, không ngờ lại là chuyện có thật! Nếu dựa theo điển tịch thượng cổ thuật lại thì nhân tộc và ma tộc chính là tử địch. Một khi Ma Thần xuất thế thì sợ rằng nhân tộc sẽ thật sự phải sinh linh đồ thán!" Thịnh Tuấn nói.

Diệp Viễn lắc đầu nói: "Ma tộc cũng không chỉ là truyền thuyết, bọn họ vẫn luôn tồn tại ở Thần Vực chỉ là không muốn để cho người khác biết. Năm vạn năm trước đột nhiên xuất hiện một tên được xưng là Thiên Ma Thần, đáng tiếc hắn đụng phải một thiên tài võ giả của nhân tộc nên bị đánh đến trọng thương mà bỏ chạy."

Thịnh Tuấn nghĩ đến mà sợ, bây giờ mới biết Thần Vực luôn tồn tại một bí mật như vậy.

Chỉ là dựa vào niên kỷ của Diệp Viễn làm sao hắn có thể biết được loại bí mật như thế này? Tên Diệp Viễn này thật khiến người ta nhìn không thấu!

"Diệp huynh, vậy việc chúng ta phải làm bây giờ là đứng nhìn, chờ đợi Ma Thần này xuất thế sao?" Thịnh Tuấn nói.

"Làm sao có thể? Mọi người hãy ở chỗ này nghỉ ngơi và hồi phục một chút, ta đi bày binh bố trận!"

Diệp Viễn lập tức thả người nhảy lên, bắt đầu bận rộn bố trí trong hang động.

Chỉ một lúc sau, một tòa đại trận dần dần hiện ra hình thức ban đầu.

Thịnh Tuấn nhìn thấy hình thức ban đầu của trận pháp này mặt không khỏi biến sắc hỏi Ngũ Tư Viễn: "Ngũ trưởng lão, trận pháp mà Diệp huynh đang bố trí kia chẳng lẽ là bí mật không được truyền ra ngoài của Xích Hà sao? Đây chính là trận pháp cấp sáu vì sao lại phức tạp như vậy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK