Chuyện này làm cho trái tim hắn ta chìm đến đáy cốc.
Hai tròng mắt xanh thẳm của Diệp Viễn nhìn Dương Thận. Trong ánh mắt của hắn không hề có tình cảm, hắn nói: “Ngươi giữ lại thực lực mà chẳng lẽ lại chưa từng nghĩ tới ta cũng không thể hiện thực lực ra hết sao? Không cần tốn nhiều sức, ở trong không gian Thần Văn này, mọi pháp tắc đều không dùng được! Quy tắc của nơi này là do ta lập ra, nên hết thảy quy luật ngươi cảm ngộ ở Thông Thiên Giới đều vô ích!”
Sau khi Diệp Viễn đột phá cảnh giới Thần Văn, thì hắn phát hiện ra mình có năng lực cải tạo không gian Thần Văn.
Một khi Diệp Viễn tiến vào không gian Thần Văn, hắn có thể nắm hết thảy sức mạnh pháp tắc ở trong tay.
Hắn chính là chúa tể ở chỗ này.
Hiển nhiên, Dương Thận vốn không tin, hắn ta nghe vậy thì cười như điên nói: “Ngươi lập ra quy tắc? Ngươi cho là ngươi là đấng tạo hoá sao? Buồn cười quá!”
Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Không tin à? Ngươi xem đi! Thời gian dừng lại rồi!”
Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng chỉ tay một cái, thân thể của Dương Thận bỗng nhiên cứng ngắc.
Hắn ta liều mạng giãy giụa nhưng lại phát hiện ra mình vốn không thể nhúc nhích.
Dương Thận vô cùng hiểu rõ về thời gian pháp tắc. Hắn ta có thể cảm nhận được, đây không phải là định thân pháp gì đó, mà là thời gian thật sự dừng lại.
Trong lòng hắn ta nổi lên sóng biển ngập trời, hắn ta nhìn Diệp Viễn với vẻ tràn đầy khiếp sợ.
Làm sao có thể xảy ra chuyện này?
Thời gian dừng lại là thời gian pháp tắc vô cùng sâu xa, ít nhất phải tu luyện tới sau tầng bảy thì mới có thể nắm sức mạnh pháp tắc ở trong tay.
Thế nhưng, Diệp Viễn rõ ràng không biết thời gian pháp tắc, nhưng hắn lại có thể làm đến bước này.
Nói cách khác, Diệp Viễn không hề nói dối, biết có thể nắm không gian này trong tay thật.
Thật không thể tin được!
Quá không thể tưởng tượng nổi!
Vẫn còn có chuyện kỳ lạ như vậy ở trên cõi đời này ư.
“Xem ra ngươi tin rồi. Như vậy đi, ngươi có thể đi chết rồi.” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
Trong lòng Dương Thận thoáng hốt hoảng, hắn ta chưa bao giờ kinh hoàng như vậy.
Tựa như người hắn ta đang đối mặt là chúa tể thật.
“Chậm... Chậm đã! Ta... Ta sai rồi, ngươi tha cho ta đi! Ta bảo đảm sau này ta tuyệt đối sẽ không gây phiền phức với ngươi nữa!” Dương Thận vội vàng nói.
Ánh mắt của Diệp Viễn không hề có tình cảm chút nào, hắn chỉ nhàn nhạt nói: “Bây giờ nhận sai thì muộn rồi.”
Diệp Viễn dứt lời, hắn lại chỉ tay, thân thể Dương Thận cứ thế vỡ vụn, biến mất trong không trung.
Diệp Viễn nhìn Dương Thận từ từ biến mất bóng người, hắn không hề rung động.
Lúc này, khí chất của Diệp Viễn hoàn toàn khác biệt với bình thường.
Cả người hắn lộ ra khí tức lạnh như băng, phảng phất như người băng không hề một chút tình cảm nào.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, sợi dây màu xanh chậm rãi rút đi, hoà nhập vào trong thần hải của Diệp Viễn.
Phù phù...
Cả người Diệp Viễn mất đi ý thức, hắn ngã xuống ở trên lôi đài.
Đương nhiên, trên lôi đài đã không có Dương Thận, chỉ còn lại một mình Diệp Viễn.