Nếu như hắn không có lòng tin vào bản thân, cũng sẽ không thể nhanh chóng đột phá lên Hồn Hải cảnh sau khi nhận phải sự đả kích của Diệp Viễn.
“Ha ha, vậy phải chúc mừng Tân sư huynh mới đúng, trở thành người đầu tiên sau cả trăm năm!” Diệp Viễn cười nói.
“Không dám không dám, có Diệp sư đệ ở đây, ta nào dám nhận là người thứ nhất chứ? Huống hồ Quách Đào Quân và Doãn Yên Hoa chắc chắn cũng sẽ không chịu để bị tụt lại phía sau.” Tân Nham vội vàng nói.
“Hả?”
“Hoá ra Diệp sư đệ vẫn chưa biết sao, trước khi tới bí cảnh trong Hạo Thiên Tháp, hai người bọn họ cũng đã đột phá lên Hồn Hải cảnh.” Tân Nham nhìn biểu cảm vừa rồi của Diệp Viễn là biết chắc hẳn hắn vẫn chưa biết tin này.
Trước giờ Diệp Viễn vẫn không hề nhạy bén về mặt tin tức.
Diệp Viễn nghe vậy bất giác phì cười nói: “Ba người các huynh lại đuối nhau sát vậy, nhưng như vậy cũng tốt. Để một người đi phía trước không phải có chút cô đơn rồi sao.”
Tân Nham gật đầu, cảm thấy Diệp Viễn nói như vậy cũng không sai.
Nhưng rất nhanh sau đó hắn đã khôi phục lại biểu cảm của mình, vì hắn phát hiện có người đang đi tới.
Với thực lực hiện tại, Tân Nham cũng không dám nói có thể đánh bại được Diệp Viễn, càng không dám nói có thể nhận được truyền thừa của Hạo Thiên Tháp.
Võ giả Hoá Hải cấp hai không thế ra tay với cường giả Hồn Hải cảnh, nhưng Diệp Viễn này lại thuộc hàng yêu nghiệt đến mức khiến lòng người sợ hãi.
Thực ra Tân Nham vẫn rất không phục sau khi bị Diệp Viễn bắt làm con tin.
Hắn cũng phải dồn hết tâm huyết mới có thể nhanh chóng đột phá lên Hồn Hải Cảnh.
Nhưng sau khi hắn nghe được tin Diệp Viễn một mình hạ sát được cường giả Hồn Hải cảnh thì đã không còn giữ ý định tìm Diệp Viễn báo thù nữa.
Khoảng cách giữa hắn và Diệp Viễn là quá lớn, hơn nữa khoảng cách này ngày càng được gia tăng.
Tuy hắn hơn Diệp Viễn một cảnh giới, nhưng điều này cũng chẳng thế trở thành ưu thế của hắn được.
Hơn nữa với tiềm lực của Diệp Viễn, tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn rất nhiều so với hắn.
Sau khi dẫn Diệp Viễn đi hết một vòng, Tân Nham lại đưa Diệp Viễn trở lại chỗ các vị đại năng tập trung.
Quách Đào Quân trông thấy Diệp Viễn, lập tức vui vẻ đứng lên chào hỏi: “Ha ha, Diệp sư đệ lại đi cùng Tân Nham sao, vừa rồi ta có tới chào hỏi Thành Chủ đại nhản, còn đang chuẩn bị đi tìm đệ đây!”
Diệp Viễn vân có ấn tượng khá tốt về Quách Đào Quần, nên tươi cười đáp lại: “Mới mấy ngày không gặp, Quách sư huynh đã có thay đổi rồi, chúc mừng huynh!”
“Hầy, cái này không phải là nhờ phúc của đệ sao? Nếu không phải đệ kích khích Tân Nham, ta và Băng Vân Tiên Tử cũng sẽ không bị huynh ấy tác động theo! Quách Đào Quần ta chỉ phục một mình Diệp Viễn đệ thôi, còn ta sẽ không phục khi bị tên tiểu tử Tân Nham này cưỡi đầu cưỡi cổ như vậy!” Quách Đào Quần cười nói.
“Hừ! Nói thế nào thì nói, nhưng lần này ta sẽ thắng chắc!” Tân Nham hừ lạnh một tiếng.
Hai người bọn họ đúng là oan gia ngõ hẹp, ở cạnh nhau không nói được quá ba câu đã chuẩn bị cãi nhau.
“Vậy thì đã sao chứ? Bây giờ mọi người đều người tám lạnh kẻ nửa cân, nếu không phục, chúng ta đấu một trận!” Quách Đào Quần cũng không chịu kém miếng.
“Đủ rồi, ra vẻ ta đây ở đây thì có tác dụng gì chứ? Có giỏi thì đi tìm võ giả Cuồng Phong giới mà đánh!” Lúc này Doãn Yên Hoa cũng đi tới, đánh gãy cuộc khẩu chiến kịch liệt giữa hai người bọn họ.
Doãn Yên Hoa vừa lên tiếng, cả hai người bọn họ lập tức ngậm miệng, không ai nói thêm nửa lời nào nữa.
Đương nhiên là Diệp Viễn nhìn ra mối quan hệ vi diệu giữa ba người bọn họ, nhưng cũng không nói ra, quay sang chắp tay cúi chào Doãn Yên Hoa, nói: “Chúc mừng Băng Vân Tiên Tử đã đột phá lên Hồn Hải cảnh.”
Bộ dạng lạnh như băng của Doãn Yên Hoa khiến Diệp Viễn cũng không muốn quá nhiều lời, nên chỉ nói lời chúc mừng qua loa.
Doãn Yên Hoa chắp tay, lạnh lùng đáp: “Để Diệp sư đệ chê cười rồi.”
“Ha ha ha, Diệp tiểu huynh đệ tới rồi hả, vừa rồi ta còn đánh cược với lão Nhậm, nói nhất định ngươi sẽ leo lên được tới tầng thứ sáu!”
Tân Hồng Đào ngửa cổ cười vang, đi cùng với ông ta còn có cả Ninh Nhất Hiền, Tịnh Huyền và Nhậm Tinh Thuần.