Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoàn người men theo hành lang vô cùng dài để đi sâu xuống dưới.

Trong hành lang thổi qua từng trận âm phong, cái cảm giác lạnh thấu xương kia sắp làm cho mọi người đông lại.

Nơi này tựa như một tòa thành dưới lòng đất, cách mọi người không xa có không ít cương thi đi đi lại lại không mục đích, toàn bộ cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

Nhưng những cương thi kia đều tỏ ra vô cùng sợ hãi đoàn người này, tất cả đều sợ né không kịp.

"Địa phương quỷ quái như thế này, khó trách lại có thể tạo ra thi triều quy mô lớn như vậy. Nếu tiếp tục đi xuống nữa thì ta có cảm giác mình cũng sắp biến thành cương thi rồi!" Cũng không biết là ai trong bóng tối đã mắng một câu.

"May mà có phấn trầm hương của Diệp thiếu chủ nên những con cương thi kia trực tiếp tránh ra, thấy chúng ta giống như thấy quỷ vậy! Nếu không thì chúng ta không biết phải trải qua bao nhiêu khổ chiến mới có thể đi vào lòng đất!"

"Ta nhổ! Ngươi mới là quỷ! Cả nhà ngươi là quỷ! Có thể nói tiếng người hay không?"

Mặc dù cảnh tượng tương đối sợ hãi nhưng những võ giả này lại thấy không có quá nhiều nguy hiểm nên từng người có chút thả lỏng thậm chí còn đùa giỡn.

Đối thoại buồn cười liền dẫn đến một trận cười ầm ĩ.

"Thiếu chủ, nơi này trừ cương thi ra thì cũng chỉ có cương thi, chúng ta hạ thủ từ nơi nào?" Ngũ Tư Viễn bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Diệp Viễn nói: "Nơi này đều là cương thi cấp thấp, ngọn nguồn khẳng định ở chỗ sâu hơn. Chúng ta để ý hướng đi sâu trong lòng đất, nhất định có thể phát hiện được điều gì đó. Nhưng trước hết, chúng ta tìm một sào huyệt âm phong để Thải Nguyệt tỷ tỷ hấp thụ khí cực âm trước. Thải Nguyệt tỷ tỷ, ngươi có cảm giác với âm khí vô cùng nhạy bén hẳn là có thể tìm được sào huyệt âm phong chứ?"

Cả người Thải Nguyệt lúc này run lẩy bẩy, hiển nhiên là đối với hoàn cảnh âm lãnh của nơi này rất không thích ứng.

Thiên m Tuyệt Mạch Thể của nàng thoải mái nhất là ở nơi có dương khí nặng, đối với loại địa phương âm lãnh này vô cùng nhạy cảm.

Chính vì vậy loại thể chất này cũng không dám tiếp xúc với nơi cực âm như Mai Cốt Chi Địa. Hết lần này đến lần khác Diệp Viễn cứ đi ngược đường, chẳng những mang theo Thải Nguyệt đi vào mà còn muốn nàng hấp thu khí cực âm.

Thải Nguyệt nghe vậy gật đầu một cái, chỉ ra một lối đi nói: "Đi hướng kia chừng mười dặm chắc sẽ có một sào huyệt âm phong."

"Tốt lắm, chúng ta sẽ đi về hướng kia." Diệp Viễn nói.

"Ha, âm khí trên người tỷ tỷ này nặng như vậy rồi ngươi còn dùng đến khí cực âm để chữa trị. Diệp Viễn, rốt cuộc là ngươi muốn giúp nàng hay là hại nàng? Vị tỷ tỷ này, thánh địa Vân Khuyết chúng ta có một tên cường giả Đan Tôn, khẳng định mạnh hơn tên tiểu tử này rất nhiều. Chỉ cần tỷ nguyện ý, tiểu đệ sẽ mời hắn xuất thủ giúp tỷ chữa trị!" Vệ Thành bỗng nhiên tiến đến bên cạnh Thải Nguyệt nói.

Vệ Thành không biết Thải Nguyệt bị bệnh gì, cũng không biết danh tiếng "Hắc quả phụ" của Thải Nguyệt, nhưng hắn lại bị dung mạo cùng yêu mị của Thải Nguyệt kinh diễm.

Mặc dù tuổi tác của Thải Nguyệt hơi lớn hơn Diệp Viễn một chút nhưng trên cưới cả người đều toát ra ý vị nữ nhân thành thục, đừng nói là tiểu tử Vệ Thành này huyết khí phương cương, mà ngay cả những trưởng lão Vô Tướng Cảnh kia mỗi một người đều thèm nhỏ dãi.

Thân thể của Thải Nguyệt ở trong Mai Cốt Chi Địa này vô cùng yếu ớt, làm gì còn khả năng phát ra phong thái mê hoặc như bình thường.

Nhưng trạng thái lúc này lại càng có khả năng câu dẫn khơi dậy dục vọng muốn bảo vệ của nam nhân.

Nghe lời của Vệ Thành, Thải Nguyệt gượng cười một tiếng nói: "Cảm ơn ý tốt của Vệ thiếu chủ, nhưng bệnh của ta e là chỉ có Diệp thiếu chủ mới có thể chữa khỏi. Tất nhiên ngay cả Đan Tôn nhà các người cũng bó tay chịu trận."

Mặt Vệ Thành tối sầm, trên mặt không khỏi có chút nóng hừng hực.

Đan Tôn cao cấp tuyệt đối là nhân vật đứng đầu ở Bạch Vũ Vực. Hắn cho rằng lấy ra một tên Đan Tôn là nhất định có thể khiến Thải Nguyệt chủ động ôm chầm lấy hắn.

Ai biết được Thải Nguyệt lại trực tiếp ở trước mặt nhiều người như vậy khiến hắn mất mặt.

Vệ Thành không biết thân phận của Thải Nguyệt, hắn nào biết căn bản cửa hàng Thiên Duyên cũng không hề thiếu cường giả Đan Tôn.

Nếu Đan Tôn có thể trị hết được Thiên m Tuyệt Mạch Thể của nàng thì nàng đã sớm khỏi bệnh từ lâu.

Thải Nguyệt bỗng nhiên kêu đau một tiếng, thân thể mềm nhũn ngã vào trong ngực của Diệp Viễn. Diệp Viễn vội vàng đỡ lấy nàng.

Ấm áp mềm mại nằm trong lồng ngực, một cỗ mùi hương vô cùng cám dỗ liền xộc thẳng vào mũi Diệp Viễn.

Nữ nhân này chính là cực phẩm, dù có tiều tụy thành ra như vậy thì cũng có sức hấp dẫn cực lớn với nam nhân, trong lòng Diệp Viễn cảm khái nói.

"Diệp công tử ta lạnh quá, không thể đi nổi, có thể ôm chặt ta không?" Thải Nguyệt nằm trong lồng ngực Diệp Viễn run lẩy bẩy nói.

Nàng thật sự là đi không nổi nữa, căn bản không hề có chút ý tứ nũng nịu nào.

Nhưng mà một màn này đối với người khác lại vô cùng mập mờ.

Nhất là Vệ Thành, ánh mắt của hắn cũng sắp lòi ra.

"Nhất định là Diệp Viễn độc chiếm nữ nhân này, tiểu tử này... dựa vào cái gì chứ!" Trong lòng Vệ Thành vô cùng căm hận.

Dựa vào thân phận địa vị của Vệ Thành thì muốn kiểu nữ nhân gì cũng đều có thể bắt đến tay.

Nhưng khi đến nơi này của Diệp Viễn thì hết lần này đến lần khác lại không linh nghiệm nữa!

Ngay cả Đan Tôn hắn cũng đã lấy ra nhưng Thải Nguyệt đến liếc mắt một cái cũng không thèm.

Diệp Viễn thấy ý thức của Thải Nguyệt có chút mơ hồ, không ngừng nỉ non trong lồng ngực hắn, liền khẽ thở dài một cái rồi bế Thải Nguyệt lên.

Rõ ràng Diệp Viễn cảm nhận được rất nhiều ánh mắt dị nghị nhưng hắn lười đi giải thích, dựa theo phương hướng Thải Nguyệt chỉ mà đi tới.

Quan hệ nam nữ rất trong sáng nhưng trong mắt người khác hoàn toàn không phải như vậy.

Một vưu vật hấp dẫn như vậy bị Diệp Viễn ôm vào lòng, làm sao người ngoài có thể không hâm mộ được?

Đi xa mấy dặm, đại đa số đều không thể đi vào sâu hơn nữa.

Cái nơi gọi là sào huyệt âm phong giống như là một thác nước không ngừng tản ra khí cực âm, chính là địa phương có âm khí nặng nhất.

Võ giả bình thường căn bản không chịu nổi khí âm hàn như thế này. Khí cực âm nhập vào cơ thể sẽ tạo thành tổn thương không thể chống lại đối với thân thể của võ giả.

"Bên kia có một vùng đất trống, các người qua bên kia chờ một lát đi, ta mang Thải Nguyệt vào trong." Diệp Viễn nói với mọi người.

Sắc mặt Ngũ Tư Viễn biến đổi nói: "Thiếu chủ, cái sào huyệt âm phong này âm khí quá nặng, ta còn có chút chịu không nổi, người đi vào như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Diệp Viễn cười nói: "Chút khí cực âm thôi mà, không sao."

Nói xong, Diệp Viễn ôm Thải Nguyệt đi vào, dần dần biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Thân thể Chân Long cùng với Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết của Diệp Viễn đều là công pháp thể chất chí dương chí cương của thế gian, nơi này khí cực âm tuy mạnh nhưng thật sự cũng không thể làm gì được hắn.

"Thật biết giả bộ! Bổn thiếu chủ cũng không tin sau khi ngươi tiến vào sào huyệt âm phong thì một chút chuyện cũng không có! Tốt nhất là không thể đi ra được nữa!" Trong lòng Vệ Thành âm thầm nguyền rủa.

Cả người Vệ Thành cũng sắp lạnh cóng, âm khí nơi này đã sắp đạt đến cực hạn của hắn.

Thoát khỏi đội ngũ Diệp Viễn mở hết tốc độ, khoảng cách mấy dặm rất nhanh đã đến.

Nơi này là một hang động cực lớn, khí cực âm trên mặt đất cơ hồ đã hóa thành thực chất tạo thành một đạo vòng xoáy tựa như hắc động.

Khí cực âm không ngừng ăn mòn thân thể của Diệp Viễn, nhưng đều bị hắn trực tiếp đẩy ra.

"Ngô..."

Lúc này Thải Nguyệt đã hoàn toàn hôn mê, căn bản không có cách nào chủ động hấp thu khí cực âm.

Diệp Viễn khẽ thở dài, để nàng ngã xuống đất sau đó triệu hồi Hắc Phong.

"Hắc Phong, ngươi đến thay ta hộ pháp, ta giúp nàng hấp thụ khí cực âm!" Diệp Viễn phân phó nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK