Diệp Viễn này, chỉ sợ chính là Diệp Viễn đó rồi!
Chỉ là, tiểu tử tên Diệp Viễn này, chẳng lẽ thật sự có lai lịch lớn hay sao?
Nếu không, nữ nhi sao có thể ở trước mặt nhiều người như vậy, làm mất thể diện của mình?
“Nếu Linh Nhi đã nói như vậy, vậy...” Lãnh Hồng Tú rốt cục vẫn nghe theo lời của nữ nhi, dự định tuyên bố kết quả cuối cùng.
Lãnh Hào mặt như tro nguội, hắn ta nhiều năm cố gắng, lại không địch nổi một câu của Lãnh Thu Linh!
Hắn ta rất căm hận!
“Khoan đã!” Nhưng đúng lúc này, Lãnh Húc đột nhiên lên tiếng cắt đứt lời nói của hắn ta.
Lãnh Hồng Tú nhíu mày, lại nghe Lãnh Húc nghiêm mặt nói: “Lãnh Hào ca, ta đã nói với ngươi, vị trí thiếu chủ này, ta cũng không thèm để ý tới! Thứ mà ta coi trọng hơn, là tình thân và tình bằng hữu! Chỉ tiếc rằng, người đại ca ngày xưa trong mắt ta như cha như huynh đệ kia, đã dần dần không còn nữa rồi. Ta hôm nay tới đây, cũng không phải muốn cùng ngươi tranh giành vị trí thiếu chủ này. Ta chỉ muốn nói cho mọi người biết, Lãnh Húc ta, xứng với danh thiếu chủ Lãnh gia! Nhưng mà, mặc dù hôm nay ta thắng đại ca, những cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ tiếp tục làm vị trí thiếu chủ này. Từ hôm nay trở đi, Lãnh Húc ta rút lui khỏi chức thiếu chủ Lãnh gia!”
Biến cố đột ngột này khiến tất cả mọi người ngạc nhiên.
Mọi người đều cho rằng tranh giành chức thiếu chủ, bởi vì một câu nói của Lãnh Thu Linh, mà lúc sắp quyết định đại cục, Lãnh Húc lại đứng ra, muốn rút lui khỏi vị trí thiếu chủ.
Diệp Viễn nhìn một màn này, cười thầm gật đầu.
Hắn hiểu rõ, người có thể làm được việc này như Lãnh Húc, cũng không nhiều.
Phải biết rằng, làm thiếu chủ sẽ đồng nghĩa với việc sẽ có thêm nhiều tài nguyên tu luyện và ưu thế hơn, riêng điểm này, không ai rõ ràng hơn Lãnh Húc.
Tiếc là, hắn ta nói từ bỏ là từ bỏ, không có một chút dây dưa nào.
Kỳ thật trong mắt Diệp Viễn, tài nguyên tu luyện tất nhiên là rất quan trọng, nhưng đường là do chính chúng ta vạch ra, có nhiều tài nguyên tu luyện hơn thế nữa, cũng không quan trọng bằng con đường mà mình tự đi.
Sự cường đại của chính mình, mới là sự cường đại chân chính!
Chỉ là, rất ít người có thể hiểu ra được điều này.
Lãnh Thu Linh cũng chợt lóe ánh mắt, rõ ràng là rất bất ngờ đối với hành động của Lãnh Húc.
Tầm mắt của nàng ta, từ lâu đã vượt qua phạm vi của Lãnh gia.
Sở dĩ nói như vậy, hoàn toàn là vì nể mặt Diệp Viễn.
Không nghĩ tới, Lãnh Húc căn bản cũng không quan tâm đến vị trí thiếu chủ này.
Bỗng nhiên, Lãnh Thu Linh phát hiện có chút buồn cười, thật sự là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, người như thế nào sẽ chơi với người như thế ấy!
Đổi lại là Diệp Viễn, hắn cũng có làm như vậy hay không?
Tuy rằng tiếp xúc với Diệp Viễn không nhiều lắm, nhưng nàng ta có thể nhìn ra, Diệp Viễn cũng là một người kiêu ngạo bất thuần, tự do không chịu bị kiềm chế.
Không có quan niệm thế tục nào, có thể ràng buộc những người như vậy.
Sau một hồi im lặng trầm mặc, Lãnh Hồng Tú gật đầu nói: “Thôi vậy, mọi người trở về đi. Vị trí thiếu chủ, ngày khác lại bàn!”
Gia chủ lên tiếng, mọi người đều tản đi, chỉ còn lại một mình Lãnh Hào, ánh mắt ngây dại.
Lời cuối cùng của Lãnh Húc khiến cả người hắn ta mù mịt.
Thì ra, một chuyện cực kỳ đơn giản, cứ thế lại bị hắn ta làm cho phức tạp.
Thì ra, vị trí thiếu chủ này, dễ như trở bàn tay, bây giờ lại như không có vậy.
Thì ra, Lãnh Húc thật sự không quan tâm đến vị trí thiếu chủ!
Tất cả những nỗ lực của hắn ta, hóa ra cũng chỉ là làm chuyện vô ích mà thôi!