Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trải qua ba ngày nghỉ ngơi và hồi phục, một đám đệ tử tham gia kỳ sát hạch tinh thần sáng láng, lần thứ hai quay lại trạng thái đỉnh phong.

Chấp sự Hồng xoay người quay về hướng tông môn, trực tiếp quỳ xuống.

"Đệ tử Ảnh Nguyệt Tông Hồng Tiếu, xin mời trống Dao Quang!"

Khi đang nói chuyện, Hồng chấp sự lấy ra một cái cờ nhỏ, rót thần nguyên vào đó, trực tiếp đánh vào hư không.

Uỳnh uỳnh!

Khoảng không lập tức run lên mãnh liệt, tiếng rền vang không ngừng bên tai.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, một cái trống lớn chậm rãi hiện ra từ hư không.

"A! Tai của ta!"

"Ta... Ta không nghe được nữa!"

Cái trống lớn phát ra tiếng uỳnh uỳnh, rung lên khiến màng nhĩ của mọi người đau nhức.

Người có thực lực hơi kém một chút là trực tiếp phun ra một búng máu, hiển nhiên tạng phủ đã bị chấn thương.

"Đây là... đại đạo chi âm!"

Diệp Viễn nhướng mày, thốt lên.

Đối với cảm giác huyền diệu này, Diệp Viễn không lạ gì.

Năm đó khi hắn giảng đạo ở Ma tộc từng dẫn động đại đạo thiên âm, cũng có tác dụng tương tự với âÂm thanh từ trống Dao Quang này.

Nhưng đại đạo thiên âm Diệp Viễn dẫn động thuộc loại đan đạo.

Mà đại đạo chi âm của trống Dao Quang rất có tính xâm lược, hiển nhiên là lực cỗng kích cũng rất mạnh.

"Xem ra Ảnh Nguyệt Tông này quả nhiên không tầm thường, trống Dao Quang này hẳn là Chân Thần Huyền Bảo đỉnh cấp, uy lực không thể tưởng tượng nổi. Mặt trống chỉ hơi rung nhẹ đã có uy lực như vậy rồi." Trong lòng Diệp Viễn rất ngạc nhiên.

Đối với đại đạo chi âm này, Diệp Viễn thản nhiên đón nhận.

Mà đám Bách Lý Thanh Yên đã âm thầm vận chuyển thần nguyên, ngăn cản sức chấn động này.

Dần dần, chấn động của trống Dao Quang lắng xuống, mọi người lập tức cảm thấy nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Ánh mắt của Hồng chấp sự nhìn quét qua mọi người, uy nghiêm nói: "Những người khi nãy hộc máu có thể rời khỏi rồi."

Đám người hộc máu rất buồn bực, nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ rời khỏi.

"Đã sớm nghe nói uy lực của trống Dao Quang rất mạnh, không ngờ lại đáng sợ như vậy."

"Nếu như phát động, cường giả thiên thần cũng có thể bị giết trong giây lát ư?"

Đối với uy lực của trống Dao Quang, những người này kinh hãi không thôi.

Những người đó đi rồi, Hồng chấp sự lại chậm rãi nói: "Hiện tại, bắt đầu đợt sát hạch thứ hai. Bất kể các ngươi dùng thủ đoạn gì, chỉ cần có thể làm cho trống Dao Quang vang lên liền xem như thông qua sát hạch. Người thông qua sẽ trở thành đệ tử nội môn của Ảnh Nguyệt Tông, kẻ thất bại sẽ trở thành đệ tử tạp dịch. Nếu không muốn trở thành đệ tử tạp dịch thì có thể rời đi. Nhưng lão phu cảnh cáo các ngươi trước, phải biết lượng sức. Công kích của các ngươi, trống Dao Quang sẽ phản lại sức mạnh gấp mấy lần. Còn có thể trực tiếp đánh nát cơ thể của các ngươi đấy."

Lời của Hồng chấp sự làm cho đám đệ tử kinh hãi.

Uy lực của trống Dao Quang này thật là đáng sợ.

Không có chút đạo hạnh, đánh trống ngang với tự tìm chết.

"Được rồi, bây giờ các ngươi đảo ngược theo thành tích của vòng thứ nhất, thi pháp theo thứ tự." Hồng chấp sự cao giọng nói.

Người đầu tiên lên sân khấu là một tên nam tử gầy gò.

Chỉ thấy hắn nhảy lên giữa không trung, giơ tay ra, một cây gậy sắt rơi vào tay hắn.

"Vô cực thiên cương côn!"

Nam tử gầy gò vung gậy sắt lên, đập về phía trống Dao Quang.

Á!

Chỉ nghe một tiếng hét thảm, Đao Quang Cổ không vang, cánh tay phải cầm gậy của hắn trực tiếp nổ tung.

"Ha, đúng là ngu xuẩn! Hắn nghĩ là đánh trống bình thường sao, dùng gậy sắt mà cũng gõ được?" Đoàn Khinh Hồng thấy vậy thì khinh thường nói.

Hàn Dũng nhìn thấy cảnh này cũng hơi biến sắc, nói với Diệp Viễn bên cạnh: "Cừ thật, thực lực của tiểu tử vừa rồi cũng không kém, cứ vậy mà bị phế sao?"

Diệp Viễn thản nhiên nói: "trống Dao Quang này không đo thực lực, mà là sức lĩnh ngộ. Nếu cứ cậy mạnh sẽ chỉ phản tác dụng. Càng dùng sức mạnh, lực phản lại càng lớn. Hắn chỉ mất một cái tay đã là nhẹ rồi. Đổi lại là ngươi đi lên, e là cả người sẽ bị nổ tung."

Hàn Dũng cười ha ha, nói: "Ta sẽ không ngu như hắn đâu."

Diệp Viễn nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "Đương nhiên ngươi thông qua kỳ sát hạch thì không thành vấn đề, nhưng ngươi muốn thắng Triệu Chiêu là không thể nào."

Sắc mặt Hàn Dũng cứng lại, không khỏi lộ ra vẻ nghẹn khuất.

Thiên Lôi Tông và Ma Tượng hệ không đội trời chung, Hàn Dũng và Triệu Chiêu cũng là kẻ thù truyền kiếp.

Nhưng dù hắn có cố gắng thế nào cũng không vượt qua được Triệu Chiêu.

Đây vẫn là khúc mắc của hắn.

"Diệp Viễn, đánh người không đánh mặt, tố cáo người khác không vạch trần điểm yếu của người ta. Ngươi như vậy khiến ta rất khó chịu." Hàn Dũng buồn bực nói.

Diệp Viễn cười nói: "Ta dạy ngươi một chiêu, có thể khiến ngươi áp chế được Triệu Chiêu, ngươi xem thế nào?"

Hàn Dũng mắt sáng ngời, hưng phấn hỏi: "Ngươi nói thật chứ? Ngươi đừng đùa ta, nếu không không làm huynh đệ nữa."

Diệp Viễn cười nói: "Đùa ngươi làm gì? Cửa này với ta dễ như trở bàn tay."

Lời này vừa nói ra, không riêng gì Hàn Dũng, Dương Phan bên cạnh cũng là tỏ vẻ hoài nghi.

Hai người bọn họ không biết biểu hiện đáng kinh ngạc của Diệp Viễn ở Ảnh Nguyệt Sơn, tất nhiên không biết thực lực thật sự của Diệp Viễn.

"Diệp Viễn, ngươi nói hơi quá rồi đấy? Mặc dù ngươi đứng đầu vòng thứ nhất, nhưng đợt thứ hai trống Dao Quang này với người đứng đầu cũng không thoải mái qua dễ dàng đâu." Dương Phan nói.

Lời này không rõ ràng, kỳ thật là nói vòng thứ nhất Diệp Viễn chiếm lợi của người ta chứ không phải người đứng đầu thật sự.

Thực lực của ngươi thế nào, trong lòng ngươi không tự biết sao?

Còn khoác lác ở đây, cũng không tự đái ra mà soi gương.

Diệp Viễn không phản bác, ngược lại cười nói với Hàn Dũng: "Nếu ngươi tin ta, ta sẽ dạy ngươi. Nếu ngươi không tin thì quên đi, coi như ta chưa nói gì."

Sắc mặt Hàn Dũng thay đổi liên tục, nói thật, hắn có chút hoài nghi.

Nhưng áp chế được Triệu Chiêu cũng là tâm nguyện nhiều năm qua của hắn.

Bỗng nhiên, hắn cắn chặt răng nói: "Huynh đệ, ngươi nói, ta tin ngươi!"

Diệp Viễn gật đầu, nói nhỏ mấy câu bên tai Hàn Dũng.

Hàn Dũng nghe xong, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc, hỏi: "Chỉ đơn giản vậy thôi? Được không đó?"

Diệp Viễn gật đầu cười nói: "Không biết thì khó, biết thì không khó. Ải này của khảo hạch cũng không khó như trong tưởng tượng của ngươi."

Trên mặt Hàn Dũng lộ ra vẻ cổ quái, nhất thời vẫn chưa thể quyết định.

Lúc này, kỳ khảo hạch đã tiến hành đâu vào đấy.

Nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có ai thông qua.

Có người nhìn thấy người trước bị chấn thương thì không dám dùng hết sức nữa.

Coong!

Cuôi cùng, đã có người đầu tiên gõ vang được trống Dao Quang khi hơn bốn mươi người đã lên sân.

Nhưng âÂm thanh này nhỏ như muỗi kêu, khó mà nói xem có tính như gõ được rồi không.

"Đinh nguyên, cấp không! Thông qua kỳ khảo hạch!" Lúc này, Hồng chấp sự cao giọng nói.

Hiển nhiên, Hồng chấp sự có thể thông qua lá cờ nhỏ kia, định ra cấp độ cho người thông qua kỳ sát hạch.

Cấp không, gần như không đáng kể.

Nhưng có thể làm đến mức này cũng không dễ dàng gì.

Người tham gia kỳ khảo hạch phía sau, số lượng thông qua cũng dần dần tăng lên, nhưng là đại đa số đều là cấp không, hoặc là cấp một.

Mãi cho đến một trăm cái tên xếp đầu, mới xuất hiện một đệ tử cấp hai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK